LÝ CHIÊU HOÀNG - MỘT ĐỜI SÓNG GIÓ - Trang 173

Lý Chiêu Hoàng bỗng đứng phắt dậy, trái tim nhường thôi đập, hai mắt

hoa lên... Thì ra Triệu Vân, mũ vàng, giáp vàng, uy nghi lẫm liệt nọ chính
là Trần Cảnh, người mà Lý Chiêu Hoàng đang trộm nhớ thầm mong. Thấy
chàng quỳ xuống làm lễ, Chiêu Hoàng vội nâng chàng dậy. Nàng hổ thẹn,
liếc mắt nhìn quanh. Thủ Độ cùng các quan tùy giá đâu cả, bọn cung nhân
cũng mỗi đứa một nơi nào. Chiêu Hoàng khẽ nói:

- Nghe nói Tướng quân vâng lệnh quan chỉ huy sứ đi đâu xa có việc cớ

sao lại ở đây?

- Hạ thần vừa về thì được lệnh đóng vai Triệu Vân trong cuộc đua thuyền

để Ngự lãm.

Nghe câu ấy, Chiêu Hoàng cảm thấy cả một nỗi buồn man mác khi vắng

người yêu. Nàng nhìn Trần Cảnh, thấy chàng lẫm liệt như một vị thiên thần
trong cổ tích.

- Tướng công đi, phong cảnh dọc đường hẳn là vui mắt lắm?

Nhận thấy ý trách móc trong câu nói, Trần Cảnh khẽ nắm lấy tay Chiêu

Hoàng. Nàng không tỏ ý kháng cự, mắt nhìn xa, mặt bừng đỏ... Trước hai
người đèn lửa sáng rực, đoàn thuyền bơi lượn như một đám thủy quái hiện
lên muôn lớp sóng màu,

Những câu hát êm đềm, ngân nga đưa lại cho tâm hồn những cảm giác

say sưa. Trần Cảnh ghé vào tai Chiêu Hoàng, cất giọng một người tình
nhân nói:

- Ta xuống thuyền ra chơi giữa hồ.

Chiêu Hoàng không trả lời. Ngạc nhiên, Trần Cảnh nhìn nàng. Dưới ánh

đèn hồng, chàng nhận thấy sắc mặt nàng tái mét.

Chàng nhắc:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.