sao trùng hợp như vậy, em cho anh ba ngày, cô ta cũng náo loạn Phó gia ba
ngày!”
“Anh không muốn giấu em nên mới đứng đây đợi, đi thôi!” Quý Văn
Nghêu hào phóng thừa nhận.
“Đi? Anh nghĩ em sẽ đi theo anh sao, anh cư nhiên thu mua Khúc
Duyệt?”
Quý Văn Nghêu nhún nhún vai: “Anh phái người điều tra Phó Minh
Hạo tất nhiên tìm được Khúc Duyệt là không khó, bất quá anh không thu
mua cô ta, chỉ là do lòng tham của cô ta quá lớn.”
“Cũng do anh giựt dây, rốt cuộc anh muốn gì, anh hại Minh Hạo như
vậy thì được lợi gì chứ?”
“Anh muốn em không bao giờ trở về Phó gia.”
Lâm An Nhàn tức giận: “Không thể về Phó gia em cũng không về nhà
anh!”
Quý Văn Nghêu cười cười: “Anh không nhớ có nói em về nhà anh,
anh chỉ không nghĩ dối em nên mới đứng đây nói rõ ràng, cũng muốn em
biết quyết tâm của anh.”
Lâm An Nhàn trừng mắt nhìn Quý Văn Nghêu, thân thủ đẩy hắn ra đi
xuống lầu.
“An Nhàn.”
Lâm An Nhàn lãnh đạm đứng ở thang lầu nhìn Quý Văn Nghêu: “Còn
gì để nói sao, anh giải thích thế nào cũng vô dụng thôi.”
Quý Văn Nghêu buồn cười: “Nhìn em tức giận kìa? Anh muốn nói
anh đã tìm chỗ ở cho em, cam đoan an toàn.”