LÝ TRÍ VÀ TÌNH CẢM - Trang 241

Elinor tha thiết cảm ơn ông, cùng lúc bày tỏ hy vọng có thể giúp ích cho

Marianne qua việc truyền đạt những gì đã được nghe. Cô nói:

- Tôi đã chịu đau đớn do em tôi cố tha thứ cho anh ta hơn là do những gì

khác. Việc này khiến tâm tư em tôi xốn xang hơn là cứ kết án hoàn toàn
tính vô lại của anh ta. Bây giờ, mặc dù nó sẽ đau khổ nhiều, tôi tin chắc
không bao lâu nó sẽ được dễ chịu hơn.

Sau một khoảnh khắc im lặng, cô tiếp:

- Ông đã gặp lại anh Willoughby chưa, kể từ khi ông giã biệt anh ấy ở

Barton?

Ông đáp một cách nghiêm trọng:

- Tôi có gặp một lần. Một cuộc gặp gỡ không thể tránh né được.

Ngạc nhiên vì thái độ của ông, Elinor lo lắng nhìn ông:

- Sao! Ông đã gặp anh ấy đế...

- Tôi không thể gặp anh ấy theo cách khác. Eliza đã thú thật với tôi - tuy

rất do dự - tên của người tình; và khi anh ta trở về thành phố, khoảng nửa
tháng sau khi tôi về, chúng tôi hẹn gặp nhau, để anh ta tự vệ, để tôi trừng
phạt tư cách của anh ta. Cả hai đều không bị thương 2, và vì thế cuộc gặp
gỡ được giữ kín.

Elinor thở dài nghĩ về hành động phải cần đến mức quá đáng như thế,

nhưng đối với một người đàn ông và cũng là một người lính, cô thấy không
nên trách.

Sau một lúc im lặng, Đại tá Brandon nói:

- Đây là điểm tương đồng vô phúc giữa số phận của bà mẹ và đứa con

gái! Và tôi đã không làm tròn trách nhiệm!

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.