LÝ TRÍ VÀ TÌNH CẢM - Trang 239

nghĩ - điều mà tôi sợ - có thể mường tượng được; đấy cũng là điều làm cho
tôi đau khổ."

Elinor thốt lên:

- Trời ơi! Có thể nào đấy... đấy là Willoughby!...

Ông tiếp:

- Tin tức đầu tiên về con bé đến được với tôi là qua một lá thư từ chính

con bé, vào Tháng Mười qua. Thư được chuyển từ Delaford, và tôi nhận
được đúng vào buổi sáng chúng ta chuẩn bị đi Whitwell. Đây là lý do tôi
phải rời Barton thình lình như thế, mà tôi biết chắc lúc ấy có vẻ lạ lùng
dưới mắt mọi người, và đã xúc phạm vài người.

"Tôi đoán khi anh Willoughby tỏ vẻ trách tôi vô phép tắc khi giải tán

buổi họp mặt, anh khó tưởng tượng ra rằng tôi được gọi đi để cứu giúp một
người mà anh đã làm cho khốn khó và khổ sở; nhưng cho dù anh có biết,
thì có lợi ích gì? Liệu anh ấy có kém hoạt náo hoặc kém hạnh phúc với các
nụ cười của em gái cô không? Không, anh đã làm chuyện ấy - chuyện mà
không ai làm nếu đã có thể nghĩ đến người khác. Anh bỏ rơi cô gái với tuổi
trẻ và ngây thơ mà anh đã cám dỗ, để con bé rơi vào hoàn cảnh khốn khổ
cùng cực, không có nơi cư ngụ tử tế, không ai giúp đỡ, không bạn bè,
không biết được địa chỉ của anh! Anh đã chia tay con bé, hứa sẽ trở lại.
Anh không trở lại, không thư từ cho con bé, không chu cấp cho nó."

Elinor kêu lên:

- Thật là quá sức tưởng tượng.

- Tư cách của anh giờ được đặt trước mặt cô - xa hoa, phóng đãng, và

còn tệ hại hơn cả hai. Khi đã biết được tất cả - vì tôi đã biết được nhiều
tuần rồi - cô thử đoán tôi đã nghĩ gì khi nhìn thấy em gái cô vẫn thân ái với

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.