LÝ TRÍ VÀ TÌNH CẢM - Trang 272

Lucy gặp may mắn, vì ít lâu sau khi cô đến, một tin nhắn của cô Palmer

được gửi đến khiến bà Jennings phải ra đi.

Ngay khi hai người được riêng tư với nhau, Lucy thốt lên:

- Cô bạn thân yêu, tôi đến để bày tỏ với cô về hạnh phúc của tôi. Có

điều gì làm tôi mãn nguyện hơn là cách bà Ferrars đối đãi với tôi tối qua
không? Bà thật là hòa nhã! Cô biết đấy, tôi đã chết khiếp vì ý nghĩ sẽ gặp
bà; nhưng ngay khi tôi được giới thiệu, thái độ nhã nhặn của bà dường như
nói bà đã mến tôi lắm. Không phải thế sao? Cô đã thấy tất cả, và cô có ấn
tượng như thế không?

- Nhất định là bà lịch sự với cô.

- Lịch sự! Cô không thấy gì khác ngoài lịch sự sao? Tôi thấy nhiều điều

khác - thái độ tử tế chỉ với một mình tôi! Không kiêu hãnh, không cao kỳ;
còn chị của cô cũng thế - đều ngọt ngào và hiền hòa.

Elinor muốn nói chuyện khác, nhưng Lucy vẫn thúc ép cô nên tin rằng

có lý do để cảm thấy hạnh phúc cho bạn mình; và Elinor buộc phải tiếp tục:

- Chắc chắn là, nếu họ đã biết chuyện hẹn ước của cô, thì không có gì

mãn nguyện với cách đối xử như thế; nhưng đấy không phải là trường hợp
này -

Lucy nhanh nhẩu đáp:

- Tôi đã đoán cô sẽ nói thế, nhưng không có lý do nào để bà Ferrars giả

vờ tỏ ra mến tôi, và đấy là tất cả đối với tôi. Cô không nên dẫn dụ tôi không
nên hài lòng. Tôi tin chắc mọi chuyện sẽ kết thúc tốt đẹp, và sẽ không có
trở ngại gì về chuyện tôi vẫn hằng nghĩ đến. Bà Ferrars là một phụ nữ lôi
cuốn, chị dâu của cô cũng thế. Cả hai thật là những phụ nữ làm mê đắm!
Tôi tự hỏi tại sao tôi chưa bao giờ nghe cô nói cô John Daswood dễ chịu
đến thế nào!

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.