LÝ TRÍ VÀ TÌNH CẢM - Trang 81

- Vâng, vâng, Ông Trơ Tráo, tôi biết rất rõ, tôi nhất quyết tìm ra hai

người đã đi đâu. Tôi hy vọng cô thích ngôi nhà của cô, cô Marianne ạ. Đấy
là ngôi nhà rất to, tôi biết, và khi tôi đến thăm cô, tôi mong cô đã nâng cấp
nó, vì sáu năm trước khi tôi đến đấy, tôi thấy còn thiếu nhiều thứ.

Marianne quay mặt đi trong thẹn thùng vô tả. Bà Jennings cười thoải

mái. Elinor hiểu ra rằng trong quyết tâm tìm hiểu hai người đã đi đâu, thật
ra bà đã phái cô hầu của mình dọ hỏi anh đánh xe của Willoughby; qua
cách này bà được thông báo rằng họ đã đi Allenham và dành nhiều thời
gian để đi vòng quanh khu vườn và đi xem khắp ngôi nhà.

Elinor khó tin rằng đây là sự thật, vì không có lý nào Willoughby đề

nghị, hoặc Marianne đồng ý, đi vào ngôi nhà trong khi bà Smith đang ở
trong ấy, mà Marianne không hề quen biết với bà.

Ngay sau khi họ ra khỏi phòng ăn, Elinor hỏi em gái về chuyện này;

càng ngạc nhiên khi được biết mọi tình tiết mà bà Jennings thuật lại đều
đúng. Marianne giận dữ vì thấy chị có ý nghi ngờ.

- Chị Elinor, tại sao chị lại tưởng tượng rằng chúng tôi đã không đi đến

đấy, hoặc chúng tôi không đến xem ngôi nhà? Có phải chính chị cũng
thường ước mong đi đến đấy sao?

- Đúng thế, Marianne, nhưng chị sẽ không đến đấy khi bà Smith có nhà,

và đi với ai khác chứ không đi cùng anh Willoughby.

- Nhưng anh là người duy nhất có quyền dẫn cho xem ngôi nhà; và vì

anh đi trên xe song mã, không thể nào có thêm người khác đi cùng. Em
chưa từng trải qua một buổi sáng thú vị như thế trong đời.

Elinor đáp:

- Chị e rằng một chuyến đi thú vị không phải lúc nào cũng là lý do để

biện minh là phải phép.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.