MA ĐAO CA - Trang 116

Dứt lời, liền đi vào một ngôi nhà lá khác.

Hồ Thiết Sanh đi đến trước cửa nhà lá, ngồi xuống thầm nhủ :

- Mình cứ ngồi đây chờ, chắc chắn lão phải có lúc ra ngoài thôi!

Khắp người chàng thối kinh khủng, len vào mũi cơ hồ nôn tháo ra nhưng

có điều cầu khẩn người, chàng không dám phát tác.

Bốn bề im phăng phắc, chàng ngốc cũng chẳng rõ đã đi đâu, trong nhà lá

không có chút tiếng động. Thời gian chậm chạp trôi đi, lúc này đã khoảng
canh ba.

Chàng nhẹ gõ cửa và cất tiếng gọi :

- Trần tiền bối! Trần tiền bối!

Trong nhà không có tiếng trả lời, chỉ có tiếng ngáy vọng ra và tiếng nước

mũi thụt ló kêu sồn sột.

Hồ Thiết Sanh ngán ngẩm thở dài, trên đời làm gì có lối tiếp khách kiểu

này. Nếu mình mà không phải phụng lệnh Lữ tiền bối, chẳng thể giữa
đường tháo lui thì mình tội gì phải chịu khổ sở thế này?

Thế nên, chàng đành ngồi ngoài cửa cho đến khi trời sáng.

Hồ Thiết Sanh thầm nhủ :

“Chẳng lẽ nào trời sáng mà lão cũng không thức nhỉ?”

Thốt nhiên, cửa rào mở ra, ào một tiếng, một chậu nước rửa mặt đổ trút

lên đầu chàng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.