MA ĐAO CA - Trang 165

Diêu Hồng vận công điều thương cho mình, giờ lại thấy Bạch Phàm cắt thịt
để làm thuốc dẫn cho nàng.

Nàng vốn là một thiếu nữ lòng dạ hiền từ, chứng kiến hành động đại

nghĩa như vậy, lòng liền cảm thấy hết sức hổ thẹn, đồng thời khi tiếp xúc
với ánh mắt sáng ngời và như biết nói của Bạch Phàm, chẳng hiểu sao tim
nàng đập dữ dội.

Hồ Thiết Sanh áy náy nói :

- Bạch huynh thật khiến tiểu đệ ái ngại quá, việc này vốn là bổn phận của

tiểu đệ, không ngờ Bạch huynh lại...

Bạch Phàm buông tiếng cười giòn như không hề cảm thấy đau đớn, máu

tươi đã thấm ướt tay áo y và từng giọt nhỏ xuống đất.

Bạch Diêu Hồng vừa băng bó cho ca ca vừa nhìn Hồ Thiết Sanh dịu dàng

nói :

- Chúng ta mới gặp nhau đã như cố tri, Hồ đại ca lại kiến ngoại nữa rồi.

- Ơ...

Hồ Thiết Sanh nhận thấy việc này chẳng phải đôi ba lời là có thể biểu

đạt, cũng như câu “đại đức không dám dùng lời báo đáp” nên ngập ngừng
rồi lặng thinh.

Bạch Diêu Hồng băng bó vết thương cho Bạch Phàm xong nói :

- Ca ca, chúng ta cũng nên về phòng ngơi nghỉ để cho Bạch muội muội

yên tĩnh điều dưỡng.

Đoạn liền cùng Bạch Phàm lui ra, Hồ Thiết Sanh tiễn ra đến ngoài cửa

phòng, nắm tay Bạch Phàm thành khẩn nói :

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.