MA ĐAO CA - Trang 183

phủ mờ. Bạch Phàm tay kia từ từ di động trên đôi nhũ hoa của nàng, sau đó
dần di chuyển xuống, khi đến chỗ bí mật nhất, nàng bỗng ôm chặt lấy cổ
Bạch Phàm, toàn thân run rẩy. Bạch Phàm cười bí ẩn, bồng nàng về phòng
của y. Y cởi hết y phục Bạch Ngọc Quyên rồi lại tự cởi y phục cho chính
mình, sau đó thổi tắt đèn.

Trong hai gian phòng đều ngập đầy vô vàn ánh xuân nhưng Hồ Thiết

Sanh vẫn chưa được toại nguyện vì Bạch Diêu Hồng không ngừng co người
qua lại khiến chàng không sao tiến được vào cửa ải.

Trong khi ấy phòng bên kia, Bạch Phàm với Bạch Ngọc Quyên cũng

đang tiến gần đến mục tiêu cuối cùng.

Đột nhiên, ngoài cửa sổ hai gian phòng ấy vang lên tiếng gõ cửa khe khẽ

rồi có người thấp giọng nói :

- Thiếu gia! Tiểu thư! Đã đến lúc rồi, muộn nữa e sẽ không còn kịp.

Bạch Diêu Hồng liền đẩy Hồ Thiết Sanh ra, lấy một chiếc gối bỏ vào

lòng chàng rồi liền vội vàng mặc y phục vào, âu yếm hôn Hồ Thiết Sanh
một cái và nói :

- Sanh ca, chẳng phải tiểu muội không cho Sanh ca mà là tiểu muội đang

có sứ mệnh trọng đại, tạm thời không thể để cho Sanh ca phá đi đồng trinh
để khiến công lực của tiểu muội bị tổn thương.

Đoạn với vẻ thương hại vuốt má Hồ Thiết Sanh một cái, quay người ra

khỏi cửa phòng.

Bạch Phàm vừa nghe tiếng nói ngoài cửa sổ, lòng hết sức tức tối bởi y

đang lúc lửa dục bốc cao, cảm giác khát khao xâm chiếm, nhưng vì thân
mang trọng nhiệm, chẳng thể để lỡ đại sự. Mắt thấy một con thiên nga đến
tận miệng rồi lại bay đi mất. Y hừ một tiếng thật mạnh, hậm hực mặc áo,
xuống giường lại thèm thuồng sờ người nàng một hồi rồi mới tấm tức ra

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.