MA ĐAO CA - Trang 270

“Tịch nhan dĩ thừa hoàng hạc khứ.

Thử địa không dư Hoàng Hạc Lâu Hoàng hạc nhất khứ bất phục phản

Bạch vân thiên tải không du du....”

(Người xưa đã cưỡi hạc vàng bay đi.

Nơi đây chỉ còn lại lầu Hoàng Hạc.

Hạc vàng một đi không trở lại Mây trắng chở hằng ngàn nỗi trống vắng. )

Bạch Ngọc Quyên chững bước đứng lại, chỉ thấy hai người bịt mặt đang

đứng trước ngay cửa thang lầu, chính người cao to mới vừa cất tiếng ngâm.
Còn một người vóc dáng tầm thường, tay cầm một ngọn Chiêu Hồ Phiên
(phướn)

Bạch Ngọc Quyên trầm giọng :

- Hai vị muốn gì?

Người bịt mặt cao to nói :

- Cô nương một kế hai mạng người, đã hại chết Bạch Diêu Hồng lại dụ

Tiểu Lục Tử xuống sông, e cũng không sống nổi nữa. Hắc hắc! Khi nào gặp
Hắc Đao Khách, lão phu có thể làm nhân chứng.

Bạch Ngọc Quyên gắt giọng :

- Bổn cô nương dám làm dám chịu, cứ nói cho lão ấy biết, bổn cô nương

chả sợ đâu.

Đoạn cất bước định đi xuống lầu, người bịt mặt cao to trầm giọng :

- Muốn đi cũng được, nhưng phải để người lại.

- Đâu dễ dàng vậy được, trừ khi tôn giá thắng được bổn cô nương.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.