MA ĐAO CA - Trang 54

- Không!

Bạch Ngọc Quyên dịu dàng :

- Dường như công tử không được vui, có gì buồn lòng nói cho tiểu muội

biết được không?

Hồ Thiết Sanh nhớ đến lời dặn của sư tổ, liền gượng cười nói :

- Đâu có gì buồn, chẳng qua vì đã lâu ngày không gặp Bạch cô nương...

Chàng nói đến đó bất giác lại đỏ mặt, tuy chàng cũng nhớ nhung Bạch

Ngọc Quyên nhưng chưa đến mức thất hồn lạc phách. Chàng nói dối như
vậy nên không khỏi cảm thấy hổ thẹn.

Nào ngờ Bạch Ngọc Quyên nghe chàng nói như vậy, con tim đập một cái

thật mạnh, nàng thật qúa vui sướng, suốt mười ngày hôm nay nhung nhớ
trông chờ, ăn không ngon ngủ không yên, chỉ một câu này là cũng đủ đền
bù, là đủ thỏa nguyện rồi.

Nàng ẹo người, hai má càng thêm đỏ bừng, phụng phịu :

- Sanh ca hư qúa đi!

Hồ Thiết Sanh tưởng là nàng đã biết mình nói dối, hết sức ngượng ngùng

bối rối, hết gãi tai lại gãi má như thể toàn thân chỗ nào cũng ngứa ngáy khó
chịu.

Bạch Ngọc Quyên nguýt chàng một cái, khúc khích cười :

- Sanh ca ngốc nghếch qúa!

Hồ Thiết Sanh lại ngẩn người, chẳng hiểu sao nàng lại nói như vậy.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.