MA ĐAO CA - Trang 785

Bọn đại hán ấy lại lao đến, Hồ Thiết Sanh vừa định xuất thủ, Dư Mộng

Chân đã nắm tay chàng tung mình lùi sau năm sáu bước, nói :

- Hãy giữa sức lại để đấu với người trên lầu, chúng ta lên đi.

Hai người tung mình lên, đứng trên lan can lầu, chỉ thấy trong lầu tối mù

mịt, không nhìn thấy cảnh vật.

Dư Mộng Chân đưa tay xô cửa, nhanh nhẹn lướt vào, Hồ Thiết Sanh

không dám khinh suất, vội theo sát bà.

Vừa vào bên trong, hai người liền cảm thấy hàn khí buốt xương, hệt như

đang đứng trong hố tuyết. Chỉ thấy trong lầu một màu trắng xóa, trên vách
sàn và mọi gia cụ đều phủ một lớp băng dày, một văn sĩ trung niên hai tay
chắp sau lưng trừ trong bước ra.

Dư Mộng Chân bật lên một tiếng sửng sốt, lắp bắp không nói nên lời, và

cả Hồ Thiết Sanh cũng sững người ra, trân trối nhìn văn sĩ trung niên.

Chỉ thấy văn sĩ trung niên ấy đôi mày kiếm dài đến tóc mai, mắt sáng như

sao, chiếc áo dài lam trên mình không dính một hạt bụi, tướng mạo siêu
phàm thoát tục, như hết sức lấy làm lạ trước cái nhìn trân trối của Dư Mộng
Chân và Hồ Thiết Sanh, một thoáng ngẩn người rồi mới ngồi xuống chiếc
ghế thái sư phủ băng dày.

Dư Mộng Chân ngạc nhiên nói :

- Lạc Dật đó phải không? Sao lại trở thành Bảo chủ Phi Hồn bảo thế này?

Văn sĩ trung niên ngẩn người, cười khẩy nói :

- Tôn giá nói vớ vẩn gì vậy? Ai là Lạc Dật? Lạc Dật là ai?

Hồ Thiết Sanh là một cô nhi, lúc lên bảy đã theo sư phụ học võ nghệ, hãy

còn nhớ láng máng hình bóng của sư phụ, vừa rồi chàng đã thấy quen quen,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.