MA ĐAO CA - Trang 798

- Hồ Thiết Sanh, lão thân với Dư Mộng Chân cùng là bạn thân của sư tổ

ngươi, ngươi chỉ tốt riêng với Dư Mộng Chân là nghĩa làm sao?

Hồ Thiết Sanh nghiêm giọng :

- Họa phúc không phải tự dưng mà có, đều do bản thân mình mà nên. Kẻ

có đức mọi người tôn kính, kẻ vô đức tự chuốc nhục vào thân. Nói chung,
kẻ vô đức không nên trách người bất kính, nếu biết nguyên nhân dẫn đến...

Vi Ngọc Cầm tức giận ngắt lời :

- Tiểu tử, ngươi dám mỉa mai lão thân hả?

Hồ Thiết Sanh thở dài cảm khái nói :

- Tiền bối là một bậc kỳ nhân, tri thức uyên bác kim cổ, vãn bối tuy hiểu

biết nông cạn, nhưng lời nói đều xuất phát từ tấm lòng chí thành, nếu tiền
bối cho đó là mai mỉa thì vãn bối không còn gì để nói nữa.

Vi Ngọc Cầm mái tóc bạc không gió tự lay động, chứng tỏ bà ta hết sức

khích động, tuổt bà ta xuýt soát với Dư Mộng Chân, nhưng không bằng Dư
Mộng Chân biết cách trú nhan, trông bà tuổi đã ngoài bốn mươi.

Người bà thoáng run rẩy, bởi trong đời bà chưa từng bị mai mỉa thế này,

mà người mai mỉa bà là một hậu sinh vãn bối, bà không tức giận sao được?

Thế nhưng, gần đây bà đã giác ngộ thủ đoạn mình thiếu quang minh

chính đại, chuyện giữa nam nữ tuyệt đối không thể gượng ép, càng gượng
ép thì kết quả càng trái ngược. Khi xưa bà yêu Lạc Kỳ, nhưng Lạc Kỳ
không hề biết, đó là lỗi của bà chứ không phải ở Lạc Kỳ. Bà chỉ là vì Dư
Mộng Chân đẹp hơn bà, và Lạc Kỳ với Bạch Long Xuyên đều đeo đuổi Dư
Mộng Chân, nên bà mới ghen tức trở thành thù hận, chẳng những suýt hủy
diệt Lạc Kỳ và Bạch Long Xuyên, mà còn suýt hủy diệt cả Dư Mộng Chân.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.