MA ĐAO CA - Trang 829

nhau đã mấy mươi năm, biết rõ ông ấy là một người quân tử rất trọng tình
nghĩa.

- Dư tiền bối, vãn bối... chỉ là bất bình cho tiền bối thôi... thật oan cho

tiền bối quá...

Dư Mộng Chân gượng cười, vỗ vỗ vai Hồ Thiết Sanh nói :

- Chuyện của lão thân, ngươi nhọc tâm làm gì?

Bà tuy nói vậy nhưng hai dòng lệ đã lăn dài xuống má, trong cõi sâu lòng

bà vốn đã chất chứa một niềm ai oán, giờ bị kích động không sao kềm chế
được, nhưng ở trước mặt Hồ Thiết Sanh không tiện phát tiết, nếu không bà
thật muốn khóc một cơn cho hả.

Đã đến nơi, Bạch Ngọc Quyên và Bạch Diêu Hồng ra đón, Hồ Thiết Sanh

kể lại mọi sự.

Hai nàng bàng hoàng sửng sốt, ngơ ngẩn nhìn Dư Mộng Chân.

Họ cũng nghĩ như Hồ Thiết Sanh, nhận thấy Dư tiền bối thật quả không

đáng.

Dư Mộng Chân mỉm cười nói :

- Bây giờ chúng ta không cần biết họ có phải thật sự đầu hàng Phi Hồn

bảo hay không, nói chung trong một thời gian ngắn hẳn là không có gì nguy
hiểm, chúng ta phải lập tức lên đường đi tiếp ứng cho Bạch Long Xuyên,
nhóm họ hầu hết đã thọ thương, lại còn phải đi đường xa xôi, vậy cũng đủ
mệt nhoài rồi. Còn về Hận Thế giáo lai lịch thế nào, chỉ cần nghe tên cũng
chẳng khó suy ra, chúng ta đi mau.

Hôm ấy, họ đến gần Tây Hồ thì trời đã tối, Dư Mộng Chân nói :

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.