MA ĐẠO TỔ SƯ - Trang 291

rồi. Lam Trạm hẳn là giả say thật, y đợi mình triệu Ôn Ninh ra là chém
luôn. Cũng đúng, nào có ai một chén là ngã đâu."

Hắn nói: "Hàm Quang Quân, ngươi nghe ta..."

"Bốp" một tiếng, Lam Vong Cơ đập Ôn Ninh một chưởng.

Một chưởng này tuy nghe cực kêu, nhưng không hề có lực sát thương

thật. Ôn Ninh bị đánh một cái, chỉ lảo đảo lùi vài bước, lung lay, ổn định cơ
thể, tiếp tục đứng yên, trên mặt đầy vẻ mù mờ.

Cái trạng thái này của Ôn Ninh, tuy không còn nóng nảy dễ tức giận lúc

phát điên hồi trước nữa, nhưng tính tình cũng chẳng khá hơn là bao. Như
đêm bị người vây công ở núi Đại Phạm ấy, kiếm còn chưa đâm lên người
hắn, hắn đã cố hết sức hất bay đối phương, bóp cổ nhấc lên. Nếu Ngụy Vô
Tiện không ngăn cản, hắn thể nào cũng sẽ bóp chết tươi từng tên từng tên
một ở đó. Thế mà hiện giờ hắn bị Lam Vong Cơ đập một cái, vẫn cứ cúi
đầu, điệu bộ như không dám phản kháng. Ngụy Vô Tiện hơi cảm thấy kỳ
quái, nhưng nhiều hơn là thở phào nhẹ nhõm. Nếu Ôn Ninh đánh trả, hai
người bọn họ chắc sẽ đánh tới mức khó mà hoà giải. Lúc này, dường như
Lam Vong Cơ còn chê một chưởng đó của y không đủ để biểu đạt sự phẫn
nộ, lại đập Ôn Ninh một chưởng, đẩy thẳng hắn lui ra ngoài vài trượng.

Y rất khó chịu nói với Ôn Ninh: "Đi đi."

Ngụy Vô Tiện cuối cùng cũng chú ý tới, có chỗ nào đó là lạ.

Hai chưởng này của Lam Vong Cơ, bất kể hành vi hay là ngôn ngữ, đều

rất rất... ấu trĩ.

Đẩy Ôn Ninh ra một khoảng vừa đủ, Lam Vong Cơ như đã hài lòng,

xoay người, đi trở về, đứng bên cạnh Ngụy Vô Tiện.

Ngụy Vô Tiện cẩn cẩn thận thận nhìn chằm chằm vào y.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.