MA ĐẠO TỔ SƯ - Trang 293

Người ta toàn say rồi mới ngủ, Lam Vong Cơ lại ngủ rồi mới say. Hơn

nữa sau khi say, xem ra y chẳng khác gì với khi thường, đến nỗi khiến
người ta khó mà phán đoán.

Năm xưa Ngụy Vô Tiện có không ít bạn rượu, từng thấy đủ trò hề vô

cùng kỳ quặc sau khi say của đám đó. Có gào khóc, có khục khặc cười ngơ,
có nổi diên la lối khóc lóc, có nằm thẳng cẳng bên đường, có sụt sùi "sao
ngươi lại không cần ta", nhưng lại là lần đầu tiên trông thấy một Lam Vong
Cơ không ồn không ào, vẻ mặt chính trực, hành động lại hết sức quái lạ
như vậy.

Khoé miệng hắn giần giật, cố nén ý cười, nhặt Tị Trần bị ném xuống đất,

đeo lên người mình, nói: "Được rồi, đi theo ta về."

Không thể thả Lam Vong Cơ chạy loạn ở ngoài như vậy được. Trời biết y

còn có thể làm gì.

Cũng may, sau khi Lam Vong Cơ say rồi dường như cũng rất dễ nói

chuyện, phong độ không tồi mà gật đầu một cái, đồng thời cất bước cùng
hắn. Nếu có người đi ngang qua nơi này, nhất định sẽ tin rằng đây là đôi
bạn tri kỷ đi đêm tâm sự.

Phía sau, Ôn Ninh yên lặng đi theo, Ngụy Vô Tiện đang muốn nói

chuyện với y, Lam Vong Cơ đột nhiên xoay người, lại nổi giận đùng đùng
tung một chưởng. Lần này, đập lên trên đầu Ôn Ninh.

Đầu Ôn Ninh bị đập đến lệch đi, đã thấp nay càng thấp hơn, cơ mặt rõ

ràng đã chết cứng, không có bất cứ biểu cảm gì, một đôi tròng trắng không
thể coi là ánh mắt kia, lại làm người ta trông ra một vẻ cực kỳ tủi thân.
Ngụy Vô Tiện dở khóc dở cười, kéo tay Lam Vong Cơ: "Ngươi đánh hắn
làm gì!"

Lam Vong Cơ dùng giọng điệu uy hiếp mà khi y tỉnh tuyệt đối sẽ không

dùng nói với Ôn Ninh: "Đi đi!"

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.