MA ĐẠO TỔ SƯ - Trang 484

Ngụy Vô Tiện nói: "Xuống đây."

Ôn Ninh lập tức bỏ không ôm mái hiên nữa, rớt xuống dưới, nặng nề ngã

ngửa lên đất ở dưới lầu.

Ngụy Vô Tiện lau mồ hôi lạnh không hề tồn tại trên trán một phát.

Hắn thầm nghĩ: "Lựa chỗ cũng được quá nhỉ!"

May mà chọn nhà này. Vì để nhã gian yên tĩnh, hướng cửa sổ gỗ quay ra

không phải đường phố có người đi đường, mà là một rừng cây nhỏ. Ngụy
Vô Tiện cầm cây chống cửa sổ xong, thân trên ló ra khỏi cửa, nhìn xuống
dưới. Thân hình Ôn Ninh cứng đơ nặng nề rơi xuống, nện mặt đất thành
một cái hố hình người, nằm trong hố, mắt vẫn còn nhìn hắn chằm chằm.

Ngụy Vô Tiện đè giọng gọi hắn: "Ta bảo ngươi xuống đây, không phải

nói ngươi xuống dưới. 'Đây', hiểu không?"

Ôn Ninh ngước cổ nhìn hắn, bò khỏi hố, vỗ vỗ bùn đất trên người, vội

hỏi: "Ồ. Ta đến rồi."

Nói xong lại ôm cột nhà, chuẩn bị bám nó trèo lên. Ngụy Vô Tiện nói:

"Ngừng! Ngươi ở yên đấy, ta qua kiếm ngươi."

Hắn quay lại cạnh Lam Vong Cơ, nhoài người nói sát bên tai y: "Lam

Trạm ơi Lam Trạm à, ngươi nhất định phải ngủ thêm chút nữa đó. Ta quay
lại liền. Ngoan ngoãn nha?"

Sau khi nói xong, hắn hơi ngứa tay, không nhịn được mà lấy đầu ngón

tay chọc mi mắt Lam Vong Cơ lên một chập.

Lam Vong Cơ bị hắn chọc mà khẽ run hàng mi dài, trán khẽ nhíu, hơi rục

rịch. Ngụy Vô Tiện rụt móng, nhảy ra khỏi cửa sổ, nhấp nhô vài cái trên
chóp mái hiên với cành lá, hạ xuống đất.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.