MA ĐẠO TỔ SƯ - Trang 498

Tiếng cười trong lòng Ngụy Vô Tiện như sóng to gió lớn ùn ùn kéo tới,

khó mà dằn xuống, toàn thân đều run bần bật, nghĩ: "Gia tộc như Cô Tô
Lam thị này, không cho ồn ào không cho giỡn hớt, đến cả đi nhanh cũng
không cho, chắc chắn là hồi bé Lam Trạm chưa hề được chơi như thế bao
giờ, thật đáng thương. Dù sao thì y say rồi tỉnh lại cũng chẳng nhớ gì cả,
mình chơi với y một chút cũng không sao."

Hắn lại đi hai bước tới chỗ Lam Vong Cơ, ra vẻ muốn đuổi theo. Quả

nhiên, Lam Vong Cơ cũng bắt đầu chạy trốn. Ngụy Vô Tiện coi như đang
đùa giỡn với một người bạn nhỏ, ra sức phối hợp, rượt y chạy hai, ba vòng
rồi nói: "Chạy nhanh chút, đừng có để ta túm được. Bắt được ngươi lần nào
là ta liếm ngươi lần đó, coi ngươi có biết sợ không."

Ý định ban đầu của hắn khi nói câu này, vốn là muốn đe doạ, ai dè, Lam

Vong Cơ lại thình lình chạy từ đầu khác của tấm bình phong ra, đâm đầu
đụng vào hắn.

Lúc đầu là Ngụy Vô Tiện muốn bắt y, ai ngờ y lại tự đưa tới cửa, bỗng

chốc im lặng, tay cũng quên duỗi ra. Lam Vong Cơ thấy hắn không nhúc
nhích gì, thế là giơ cái cổ tay bị y cột thành một bó kia lên, đặt cánh tay hắn
ở trên cổ mình, như chủ động chui vào một cái bẫy không gì phá nổi, nói:
"Bắt được rồi."

Ngụy Vô Tiện: "... Hả? À, bắt được rồi."

Cứ như đang chờ mong điều gì đó, nhưng đợi hồi lâu mà vẫn không thấy,

Lam Vong Cơ lặp lại ba chữ này thêm lần nữa, lần này nhả chữ rất nặng,
thúc giục hệt như đang sốt ruột: "Bắt được rồi."

Ngụy Vô Tiện: "À đúng, bắt được rồi."

Bắt được rồi, sau đó thì sao?

Hắn đã nói cái gì ấy nhỉ - bắt được một lần thì làm cái gì nhỉ?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.