MA ĐẠO TỔ SƯ - Trang 516

ngứa, hắn quay đầu nhìn lại, hoá ra trong lúc vô tình, Lam Vong Cơ đã đến
gần đây, quay lưng với hắn, đang giương cung về hướng một người giấy.

Đai của dây buộc trán nọ phất phơ theo gió, nhẹ nhàng quét lên mặt

Ngụy Vô Tiện. Hắn nói: "Vong Cơ huynh!"

Lam Vong Cơ kéo căng cung, nói: "Chuyện gì."

Ngụy Vô Tiện: "Dây buộc trán của ngươi bị lệch."

Lần này, rốt cuộc Lam Vong Cơ cũng không thèm tin hắn nữa, một tên

bay ra, không quay đầu lại bật ra hai chữ: "Tẻ nhạt."

Ngụy Vô Tiện: "Lần này là thật đó! Bị lệch thật mà, không tin ngươi

xem, ta chỉnh lại cho ngươi."

Hắn động tay là động liền, túm một phát nắm được đuôi dây buộc trán

đang phất phới trước mặt mình. Nhưng xấu là xấu ở chỗ, tay của hắn quá
tiện, trước đây kéo bím tóc của mấy cô bé bên Vân Mộng kéo riết quen rồi,
tay vừa nắm được vật gì dạng dây đều nghĩ tới việc kéo một cái trước, lần
này cũng kéo nốt. Ai mà ngờ, dây buộc trán này vốn đã hơi lệch, có chút
lỏng lẻo, bị hắn kéo phát, liền tuột khỏi trán Lam Vong Cơ.

Trong một thoáng, tay nắm cung của Lam Vong Cơ run lên. Thật lâu sau,

y mới cứng đờ quay đầu lại, tầm mắt thật chậm thật chậm chuyển hướng
sang Ngụy Vô Tiện.

Trong tay Ngụy Vô Tiện còn cầm cái dây buộc trán trắng như tuyết kia,

nói: "Ngại quá à, không phải ta cố ý đâu. Ngươi buộc lại đi."

Sắc mặt Lam Vong Cơ hết sức khó coi.

Giữa ấn đường y tưởng như có một luồng khí đen bao phủ, mu bàn tay

nắm cung nổi gân xanh, toàn thân tức giận đến độ như run lên. Ngụy Vô

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.