MA ĐẠO TỔ SƯ - Trang 641

Lời bất thình lình này mới nghe thì không hiểu gì, nhưng Ngụy Vô Tiện

lập tức được điểm thông.

Trong con đầm đen mà yêu thú kia chiếm giữ, quả thật có vài chiếc lá

Phong trôi nổi. Nhưng trong động không có cây Phong, cũng không có dấu
vết con người, cửa hang ngầm cũng chỉ có ở gần cây đa. Lá Phong này lại
đỏ như lửa, còn rất tươi. Lúc bọn họ lên núi, cũng trông thấy cảnh lá Phong
trôi theo nước ở một dòng suối.

Giang Trừng cũng hiểu ra: "Dưới đáy đầm đen, rất có thể có lỗ thông với

nguồn nước bên ngoài, khi ấy lá Phong mới theo suối nước trong núi rừng
trôi vào đây."

Một người sợ hãi thốt: "Nhưng... sao chúng ta biết được cái lỗ đó có đủ

lớn hay không, có thể để người chui ra chui vào hay không? Lỡ đâu quá
nhỏ, chỉ là một cái khe thì sao?"

Kim Tử Hiên cau mày nói: "Hơn nữa con yêu thú kia vẫn đang chiếm cứ

đầm đen không chịu ra ngoài."

Ngụy Vô Tiện kéo áo, một tay liên tục quạt gió vào vết thương dưới lớp

áo, nói: "Có chút hi vọng thì hành động thôi, dù sao thì cũng còn hơn ngồi
chờ cha mẹ tới cứu. Nó trông coi đầm đen thì sao nào? Dẫn nó ra là xong."

Bàn bạc một phen, nửa canh giờ sau, một đám con cháu thế gia lại lần

theo đường cũ quay về.

Bọn họ trốn trong hang, lặng lẽ dòm con yêu thú kia.

Hơn phân nửa cơ thể nó ngâm trong đầm đen. Thân rắn thật dài nhô ra

khỏi vỏ rùa, tiến đến gần bờ, răng nanh khép mở, nhẹ nhàng cắn vào thi
thể, lại rụt cổ, kéo vào mai rùa đen ngòm trông như pháo đài của mình,
dường như muốn nằm trong đó tỉ mỉ thưởng thức.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.