MA ĐẠO TỔ SƯ - Trang 670

Hai người đều mệt bở hơi tai, chầm chậm bơi tới bờ, nước từ người chảy

ra toàn một màu máu đỏ tím. Ngụy Vô Tiện cởi đồ, vắt khô rồi cố sức giũ
giũ, không nín được mà mắng: "Thế này là chơi tụi mình đó à? Hồi đầu
nghĩ không có ai tới cứu, muốn đánh cũng chẳng có hơi sức để mà đánh, tới
tận lúc này mới theo nó qua đây. Cuối cùng vất vả lắm mới giết chết được,
cái con rùa oắt này lại giẫm sụp cái hang mất. Mẹ kiếp!"

*gốc [mẹ kiếp] là "thao" = đệch, *ụ v...v.. cơ mà toàn thấy từ chửi này ở

văn hiện đại, chẳng biết cổ nó sẽ là gì nên thôi để vậy :"> cầu góp ý mà
đoạn này đọc cứ lủng củng thế quần nào ấy.....

Nghe thấy từ "mẹ kiếp" kia, đầu mày Lam Vong Cơ giần giật, muốn nói

gì đó nhưng lại nhịn xuống.

Tự dưng, chân Ngụy Vô Tiện mềm nhũn. Lam Vong Cơ vội bước tới đỡ

hắn. Ngụy Vô Tiện vịn tay y nói: "Không sao không sao. Đúng rồi Lam
Trạm, ban nãy ngươi có thấy thanh kiếm ta cắm trong miệng nó không, đâu
mất rồi?"

Lam Vong Cơ nói: "Chìm xuống đáy nước rồi. Sao vậy?"

Ngụy Vô Tiện: "Chìm rồi? Vậy thì thôi."

Lúc hắn nắm chặt thanh kiếm kia, tai vẫn nghe thấy tiếng kêu thét như

dời núi lấp biển, cả người lạnh run, đầu choáng mắt hoa. Kiếm kia nhất
định không phải vật thường. Con yêu thú Đồ lục Huyền Vũ này chí ít cũng
đã ăn hơn năm ngàn người, khi bị nó kéo vào trong vỏ rùa, chắc chắn có
không ít người vẫn còn sống. Thanh trọng kiếm nọ, có lẽ là di vật của tu sĩ
bị nuốt vào trong. Nó ẩn trong đống xác ở mai rùa ít lắm cũng đã bốn trăm
năm, nghe tiếng thét chói tai của vô số người sống lẫn chết, ngấm vô số oán
niệm và đau khổ nặng nề. Ngụy Vô Tiện muốn lấy thanh kiếm ấy, tỉ mỉ
xem thanh sắt kia một phen, nhưng đã chìm mất rồi, trước mắt lại đang bị
vây chết ở đây không ra được, vậy thì tạm thời không nhắc tới nữa. Nếu

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.