Lam Khải Nhân đứng trước đoàn người, trông vẻ già đi không ít, bên tóc
mai đã xuất hiện từng sợi hoa râm.
Ông nhìn Lam Vong Cơ, nói: "Vong Cơ."
Lam Vong Cơ nhỏ giọng: "Thúc phụ."
Nhưng vẫn không đến đứng cạnh ông.
Lam Khải Nhân không thể hiểu rõ hơn được nữa, đây chính là câu trả lời
kiên định không thể dao động của Lam Vong Cơ. Ông lắc đầu với vẻ mặt
hết sức thất vọng, không định mở miệng khuyên nhủ thêm lần nữa.
Một tiên tử áo trắng phấp phới đứng ra, mắt rưng rưng lệ, nói: "Hàm
Quang Quân, rốt cuộc ngươi bị làm sao? Ngươi... ngươi không còn là
ngươi nữa rồi, rõ ràng trước đây ngươi với hắn không đội trời chung, như
nước với lửa. Rốt cuộc Di Lăng lão tổ đã dùng cách gì mê hoặc ngươi,
khiến ngươi đứng phía đối lập bọn ta?"
Lam Vong Cơ không để ý đến nàng ta.
Tiên tử nọ không nhận được câu trả lời, đành phải tiếc nuối nói: "Là vậy
sao... uổng là danh sĩ."
Ngụy Vô Tiện: "Các ngươi lại tới nữa rồi."
Giang Trừng lạnh lùng nói: "Đương nhiên phải tới."
Tô Thiệp lưng đeo đàn cổ Thất Huyền của gã, cũng đứng trước đoàn
người, thản nhiên nói: "Nếu không có Di Lăng lão tổ vừa trở về đã lo thiên
hạ không biết, gióng trống khua chiêng đào xác bắt người, vậy thì bọn ta
cũng sẽ không quang lâm hang ổ của các hạ nhanh đến như thế đâu."
Ngụy Vô Tiện: "Rõ ràng là ta tới đây để cứu mấy đứa con cháu thế gia
này mà, sao các ngươi không cảm ơn ta, ngược lại còn lên án ta nữa?"