Để sửa lại, anh đấm trực tiếp lên nóc xe để khiến người đánh xe
chú ý, sau đó mở cánh cửa đủ để hét lên bảo người đàn ông dừng lại.
Thay vào đó, chiếc xe ngựa lao vụt đi khiến Warren văng trở lại
ghế ngồi của anh và đóng sập cánh cửa lại một lần nữa.
“Ồ, thật lấy làm kinh ngạc”, Amy bình luận bằng giọng chế
nhạo.
“Khốn kiếp, nếu cô không có mặt ở đây, tôi đơn giản chỉ cần
nhảy ra ngoài.” Anh trả lời.
“Phải đấy, cứ trách em đi vì em đã giữ cho anh khỏi ngã gãy cổ.”
“Cô sẽ lĩnh đủ trách nhiệm vì sự xuất hiện của tôi ở đây ngay từ
ban đầu.”
“Anh thà trông thấy em ở đây để giải quyết chuyện này theo
cách của em à?” Cô hỏi với một bên lông mày nhướn lên.
“Tôi thà để cô ở nhà còn hơn cả hai chúng ta đều có mặt ở đây.”
Cô ước gì mình có một lý lẽ tuyệt vời để giải thích, nhưng không
thể, thế nên đành để cho anh suy nghĩ. “Anh không mang theo một
khoản tiền lớn trong người đấy chứ?”
“Khi đi đến chỗ mà tôi đã đến á? Tôi đâu có ngốc.”
“Vậy thì đừng có làm những chuyện ngu ngốc”, cô nêu ý tưởng
hợp lý của mình. “Chuyện này đơn giản thôi. Anh bỏ tiền ra và
chúng sẽ không làm chúng ta đau.”
“Đó không phải là cách mà tôi muốn làm, cô bé ạ.”
Cô cảm thấy sự hoảng loạn đầu tiên của thực tế kinh hoàng
ngay lúc nghe được câu nói đó. “Warren, làm ơn, em biết anh đang