MA SÓI - Trang 200

Soliman lại rơi vào im lặng, chén sạch đồ trong đĩa.

— Dân làng này không hay chuyện gì cả, cậu nhận xét.

Cậu chìa cốc cho ông Canh Đêm.

— Bởi vì họ nhát chết, ông Canh Đêm vừa rót rượu cho cậu vừa nói.

— Họ không hở ra một lời.

— Bởi vì họ không có gì để nói, Camille nói. Họ không biết gì nhiều hơn

ta đâu. Họ chỉ nghe qua đài, chỉ thế thôi. Nếu họ biết điều gì thì đã nói rồi.
Cậu biết người nào biết một điều gì đó mà không nói ra không? Chỉ một
người duy nhất thôi?

— Không.

— Đấy cậu thấy không. Tất cả những gì họ biết thì họ đã nói rồi. Rằng

ông đó là giáo viên ở Grenoble, rằng ông ta về hưu từ ba năm nay.

— Nghỉ hưu ở đây, ông Canh Đêm nhắc lại, vẻ nghĩ ngợi.

— Làng này là quê vợ ông ấy.

— Điều này không có nghĩa gì nhiều.

— Mọi việc mắc kẹt ở đây, Soliman nói. Ta ngủ ở đây như quả sung rụng

dưới gốc cây. Có phải không?

— Chúng ta sẽ không bị mắc kẹt trong đống củi này, ông Canh Đêm nói,

chúng ta tiếp tục cái roade-mouvie. Chúng ta bám sát đít hắn.

— Đừng có nói những chuyện vớ vẩn như vậy! Soliman kêu lên. Ta thậm

chí còn không biết rằng cái đít của Massart đang ở đâu, mẹ kiếp! Liệu nó ở
đây, ở phía trước ta, ở phía sau hay ở trong nhà thờ!

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.