MA SÓI - Trang 203

thông tin mà không gây khó dễ gì cho chúng ta và không ngăn cản chúng ta
đuổi theo con ma cà rồng.

— Đừng có mơ giữa ban ngày, ông Canh Đêm nói.

— Ảo tưởng, Soliman nói. "Ý nghĩ hão. Sự tưởng tượng hão huyền." -

Phải.

— Nhưng không có ảo tưởng thì ta coi như bỏ đi. Không có ảo tưởng thì

ta là một lũ vô tích sự.

Chàng thanh niên ra mở cửa xe, vứt đầu mẩu thuốc ra ngoài. Camille nhặt

đầu mẩu thuốc của cô lên, liệng nó qua hàng song sắt.

— Tôi có quen một ảo tưởng, cô nói.

Camille nói gần như thầm thì. Soliman quay người lại, nhìn cô. Người

nghiêng về phía trước, khuỷu tay chống gối, cô xoay cái cốc trên tay.

— Không, cậu nói. Tôi nói về một tay cảnh sát.

— Tôi cũng vậy.

— Một cảnh sát đặc biệt. Việc biết một cảnh sát đặc biệt.

— Tôi biết một cảnh sát đặc biệt.

— Không đùa chứ?

— Không đùa một chút nào.

Soliman đi lại cái hòm được dùng làm bàn ăn, dọn hết trên mặt bàn, nâng

cái nắp lên. Quỳ xổm trên gối, cậu lục lọi bên trong và lôi ra một gói nến.

— Không nhìn thấy gì trong xe nữa, cậu nói.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.