MA SÓI - Trang 204

Anh đốt nến chảy vào lòng một cái đĩa, cắm vào đó ba ngọn nến. Camille

vẫn xoay rượu trong cốc của mình.

Ánh sáng của những ngọn nến chiếu đến nơi Camille ngồi. Nét mặt

nghiêng của cô hiện lên trên nền tấm vải bạt màu xám, phía đầu giường
Soliman. Cùng với đêm đang xuống dần, và viễn cảnh những giờ trải dài
đây đó trên tấm vách ngăn bằng vải, Soliman hơi do dự. Cậu đến ngồi đối
điện với cô, bên cạnh ông Canh Đêm.

— Chị biết người đó lâu chưa?

Camille ngước mắt nhìn cậu thanh niên.

— Có lẽ là được mười năm.

— Kẻ thù hay bạn?

— Bạn, tôi cho là vậy. Tôi không biết nữa. Tôi không gặp anh ấy từ nhiều

năm nay rồi.

— Đặc biệt như thế nào?

Camille nhún vai.

— Khác những người khác, cô nói.

— Thật là không như những cảnh sát khác không?

— Tệ hơn nữa. Thật không như những người khác.

— Vậy hả, Soliman nói, hơi sững sờ. Vậy thì anh ấy như thế nào, trong

vai trò là cảnh sát? Không ngại ngần gì ư?

— Ngại ngần rất nhiều và không có nhiều nguyên tắc lắm.

— Ý chị là anh ấy là đồ bỏ đi ư?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.