— Cái anh đó, anh Adamsberg đó, anh ấy có thể gỡ bí cho chúng ta ư?
Anh ấy có thế lực lắm hả?
— Anh ấy rất giỏi, tôi đã nói với cậu rồi.
— Chị có thể gọi cho anh ấy ư? Chị biết cách liên lạc với anh ấy hả?
— Tôi không có ý định tìm cách gặp anh ấy.
Soliman nhìn Camille chằm chằm, ngạc nhiên.
— Vậy tại sao chị lại kể về viên cảnh sát đó cho tôi?
— Tại vì cậu hỏi tôi.
— Vậy tại sao chị không muốn gặp anh ấy?
— Tại vì tôi không muốn biết tin gì về anh ấy.
— Thật vậy sao? Tại sao lại không? Anh ấy là một tên đểu hả?
— Không.
— Hay là một kẻ ngu ngốc?
Camille lại nhún vai lần nữa. Cô đưa đi đưa lại ngón tay qua ngọn lửa tỏa
ra từ những ngọn nến.
— Thế rồi sao? Soliman hỏi. Tại sao chị lại không muốn biết tin gì về anh
ấy?
— Tôi đã nói với cậu rồi. Vì anh ấy đặc biệt.
— Đừng có bắt phải nhắc lại, ông Canh Đêm nói.
Soliman đứng lên, tuyệt vọng.