MA SÓI - Trang 207

— Cô ấy mới là người quyết định, ông Canh Đêm nhắc nhở, chạm đầu

gậy vào vai Soliman. Nếu cô ấy không muốn gặp anh ấy thì cô ấy sẽ không
gặp, có vậy thôi.

— Mẹ kiếp! Soliman hét lên. Nhưng mà ta mặc xác việc anh ấy có đặc

biệt hay không! Thế còn hồn Suzanne thì sao, hả Camille? cậu vừa nói vừa
quay lại phía cô. Liệu chị có nghĩ đến hồn Suzanne không? Bị mắc kẹt mãi
mãi trong nhánh sông cụt hôi thối khốn kiếp cùng với lũ cá sấu? Chị không
nghĩ rằng Suzanne đang ở trong một tình thế đặc biệt ư?

— Về việc nhánh sông cụt thì không có gì chắc chắn, ông Canh Đêm nhận

xét. Tôi sẽ không nhắc lại hàng trăm lần điều này với cậu.

— Ông không tin rằng Suzanne trông đợi vào chúng ta ư? Soliman tiếp

tục. Rằng vào giờ này, hẳn bà đang tự hỏi chúng ta đang làm cái quái gì?
Liệu ta có quên bà hay không? Liệu chúng ta có vừa đang ních đầy rượu
vừa mặc xác khá nhiều thứ hay không?

— Không, Sol ạ, tôi không tin như vậy.

— Không ư, Camille? Vậy tại sao chị lại ở đây?

— Cậu không nhớ ư? Để lái xe.

Soliman đứng thẳng lên, lau trán. Cậu nổi nóng. Cậu nổi nóng quá nhiều

vì cô. Có thể là bởi vì cậu muốn cô và cậu không biết làm thế nào đi hết
được năm mươi mét khốn kiếp chia cách cậu với cô. Trừ khi Camille làm
điều gì đó, nhưng cô lại không làm gì cả. Camille hầu như có toàn quyền
trên cái cam nhông này và điều đó quả là quá mệt mỏi. Toàn quyền quyến
rũ, toàn quyền lái xe, và toàn quyền truy đuổi, chỉ mong sao cô muốn gọi
cho người đàn ông đặc biệt kia.

Một phần bị khuất phục, Soliman ngồi xuống.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.