MA SÓI - Trang 210

chứ. Ngay từ đầu những gì họ muốn là có một tên cảnh sát nhúng tay vào,
phải thế không? Vậy thì, nếu cô quen ai đó, cô cứ việc gọi anh ta, đặc biệt
hay không đặc biệt, điều đó có nghĩa gì, miễn anh ta là cảnh sát. Anh ta sẽ
hiệu quả hơn cả ba bọn họ, nếu như anh ta thật sự muốn quan tâm đến con
ma sói đó. Nếu như.. Và Lawrence quả quyết rằng sự tham gia của một viên
cảnh sát sẽ chấm dứt ngay tắp lự cuộc phiêu lưu mù quáng của cô gái, ông
già và đứa trẻ. Và đó chính là điều anh mong muốn hơn hết. Anh sẽ tìm
cách bắt kịp họ tối mai trên chiếc cam nhông, nói chuyện với cô, ngủ với
cô, cô sẽ phải báo trước cho anh nếu họ dời đi.

Nằm ngửa, Camille ngắm ngày trôi qua kẽ hở của những song sắt và đám

bụi run rẩy trong luồng sáng nghiêng nghiêng. Trong đám bụi đó, hẳn phải
có hàng tá thứ khác ngoài những nguyên tố cơ bản. Những phân tử rơm,
mỡ, phân cừu lơ lửng, chơi đùa trong ánh bình minh. Đó hẳn phải là một
đám bụi rất đậm đặc, một thứ hỗn hợp hiếm có. Camille kéo chăn lên cằm.
Tại cái làng đầy mây mù này, đêm nay trời không nóng, họ phải lấy mấy cái
chăn mỏng được Buteil chuẩn bị sẵn ra đắp. Gọi cho Adamsberg thì cô mất
gì nào? Chẳng mất gì cả, như Soliman đã nói. Cô cóc quan tâm đến
Adamsberg, anh đã biến mất đâu đó trong những cạm bẫy của ký ức, nơi tất
cả bị nghiền nát, cháy rụi và được tái chế, như những nhà máy xử lý vật
liệu, nơi ta sản xuất ra một cái ghế mây mới toanh từ chiếc máy cày cũ.

Trên thực tế, Adamsberg đã được tái chế. Không phải là thành ghế mây,

không, chắc chắn là không, vì Camille không cần đến. Mà thành những
chuyên phiêu du, thành những bản nhạc, những cái đinh vít 5,80, thành
người Canada, sao lại không chứ. Bộ nhớ làm những gì nó muốn với những
vật liệu ta thải cho nó, điều đó chỉ liên quan đến mình nó, ta không được
tham gia vào việc của nó. Dù sao chăng nữa, những gì còn lại từ Jean-
Baptiste Adamsberg, người cô từng yêu biết bao, là không gì cả. Không một
rung động, không một tiếng vọng, không một nuối tiếc. Một vài hình ảnh,
tất nhiên, phẳng lặng, bất động. Khả năng nghiền nát con người và tình cảm
của bộ nhớ từng khiến Camille; vào một khoảnh khắc nào đó, rụng rời chân

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.