MA SÓI - Trang 212

Soliman mỉm cười khi nhìn thấy Camille còn ông Canh Đêm thì dùng gậy

chỉ cho cô một cái ghế đòn. Cậu thanh niên rót đầy chén cho cô, bỏ vào đó
hai cục đường, cắt bánh mì cho cô.

— Giờ thì tôi sẽ tự xoay xở, Camille nói.

— Chúng tôi cũng đã nghĩ đến chuyện đó, ông Canh Đêm nói.

— Ta về thôi, Soliman thông báo. "Quay về. Việc đi, di chuyển, theo

chiều ngược lại của chuyển động trước đó." Quay về không có nghĩa là thất
bại. Cuốn từ điển rất rõ ràng về điểm này: nó không nói đến sự thất bại.

Camille nhíu mày.

— Không đợi được sao? cô nói. Một hai ngày nữa, có thể có thêm vài con

cừu mới. Ta sẽ biết phải đi đâu.

— Thế rồi sao? Soliman nói. Ta sẽ luôn bị chậm. Ta luôn đi sau hắn. Ta

không thể nào bắt quả tang hắn được nếu luôn đi sau hắn, phải không? Phải
đi trước. Và để có thể đi trước thì phải biết nhiều hơn rất nhiều. Chúng ta
chẳng có tích sự gì cả. Chúng ta theo hắn, chúng ta bò ra trên đường, chúng
ta không thể nào rờ tới hắn. Ta về thôi Camille ạ.

— Bao giờ?

— Hôm nay, nếu chị cảm thấy có khả năng đi qua con đèo. Tối nay là ta

có thể về đến trại Écarts.

— Ít ra thì lũ vật sẽ hài lòng, ông Canh Đêm thì thầm. Chúng không được

ăn uống tử tế khi tôi đi vắng.

Camille uống cốc cà phê, tay luồn vào trong tóc.

— Tôi không thích thế này, cô nói.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.