MA SÓI - Trang 223

Viễn cảnh phải trút ra câu chuyện dài về lũ cừu cái, về người đàn ông

không có lông, về Soliman, về cái nhánh sông cụt hôi thối, về cái xe thùng
chở súc vật, về cuộc rượt đuổi và sự thất bại khiến cô bực bội. Cô tìm cách
nhập đề ít phi lý nhất.

— Vậy là chỉ có vụ việc liên quan đến bầy cừu, Adamsberg nói. Con vật

vùng Mercantour.

Camille ngước mắt lên, sửng sốt.

— Điều gì đó đã chuyển hướng xấu, anh tiếp tục, điều gì đó không làm

em hài lòng. Em tự dấn thân vào vụ việc này mà không thông báo cho ai
biết. Cảnh sát địa phương cũng không biết. Em hoạt động du kích và đến
bây giờ thì em bị bí. Em tìm một cảnh sát có thể gỡ bí cho em, một cảnh sát
không tống cổ em đi theo quỷ. Chán nản vì tranh đấu, và vì em thật sự
không biết ai khác, em kiếm anh, lòng vẫn do dự. Rồi em tìm ra anh. Và
bỗng nhiên, em không biết làm thế nào mà lại rơi vào tình thế này. Em mặc
xác bọn cừu cái. Cái em muốn, tận sâu trong đáy lòng, là bỏ đi, cất bước và
bỏ trốn.

Camille khẽ mỉm cười. Adamsberg vẫn luôn biết những điều người khác

không biết. Ngược lại, có hàng tá những thứ người khác biết nhưng đối với
anh lại hoàn toàn xa lạ.

— Sao anh biết điều đó?

— Trên người em, thoảng mùi núi rừng, mùi len.

Camille cụp mắt nhìn cái áo vest rồi máy móc phủi hai cánh tay áo.

— Phải, cô nói. Mùi thấm vào quần áo.

Cô ngước nhìn lên.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.