MA SÓI - Trang 273

nghi thức hóa quanh cái xe chở súc vật, các ranh giới được lập nên. Camille
chiếm phần đầu, Soliman khúc sườn và ông Canh Đêm khúc cuối.

Adamsberg đi đến phần đầu xe.

— Sợi tóc là của Massart.

Soliman, ông Canh Đêm và Camille vây quanh cảnh sát trưởng, im lặng,

nghiêm trọng, gần như ngây ra. Họ vẫn luôn biết đó là Massart, nhưng sự
khẳng định này gieo rắc một thứ tình cảm gần như kinh hãi. Đó là sự khác
biệt cũng giống như việc nghĩ đến một con dao và nhìn thấy con dao ấy.
Như sự tăng cường độ chính xác và thực tế, một sự quả quyết chắc chắn.

— Ta sẽ thắp một ngọn nến trên xe, Adamsberg nói, phá vỡ sự im lặng.

Ông Canh Đêm sẽ canh cho ngọn nến không bị tắt.

— Anh làm sao vậy? Camille nói. Anh nghĩ rằng điều đó sẽ có ích ư?

— Điều đó sẽ có ích khi cho ta biết nó cháy trong vòng bao lâu.

Adamsberg đi lục lọi trong hòm của mình rồi quay lại cùng một cây nến

dài, đặt nó vào đĩa đựng chén. Anh mang nó vào trong xe cam nhông rồi
thắp lên.

— Thế chứ, anh vừa lùi lại vừa nói vẻ thỏa mãn.

— Tại sao ta lại làm vậy? Soliman hỏi.

— Vì ta không có việc gì hay ho hơn để làm. Cậu cùng với tôi, chúng ta

sẽ thong thả đi dọc theo con đường liên tỉnh để thăm thú tất cả những nhà
thờ. Nếu Massart có nổi cơn sám hối sau khi giết Deguy thì ta có cơ may
xác định được đường đi của hắn. Phải luôn luôn kiểm tra xem hắn vẫn đi
theo lộ trình đó, hay hắn đã thay đổi.

— Hiểu rồi, Soliman nói.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.