MA SÓI - Trang 280

cảnh sát trưởng. Nhưng rất tự nhiên, anh hợp tác với hành động của cảnh
sát trưởng, không thì là với các ý nghĩ của anh, vì cậu không thể tách biệt
chúng một cách rõ ràng được.

— Phía cảnh sát thế nào? cậu hỏi khi nhìn thấy Adamsberg quay về xe

cam nhông, vào gần nửa đêm.

— Một mẻ rượu tốt, Adamsberg nói. Hợp tác. Họ sẽ giám sát toàn thị trấn

cho đến khi có lệnh mới. Những người kia đâu?

— Ông Canh Đêm ở dưới gốc một cây mận. Ông ấy uống rượu vang

trắng.

— Còn những người khác? Adamsberg nhấn mạnh.

— Đi dạo. Kẻ đánh bẫy nói với Camille rằng anh ta muốn một mình với

chị ấy.

— Tốt.

— Tôi cho rằng họ có quyền làm điều đó, phải không?

— Phải, tất nhiên là phải rồi.

— Phải, Soliman nhắc lại.

Cậu nhấc cái xe gắn máy xuống rồi nổ máy.

— Tôi đi vào thành phố, cậu nói. Xem có quán cà phê nào mở không.

— Có một cái, sau tòa thị chính ấy.

Soliman đi xa dần. Adamsberg trèo lên xe xem xét ngọn nến, trong vòng

bảy tiếng đồng hồ, nó đã cháy hết hơn một nửa. Anh thổi tắt nó, tìm một cái
ghế đẩu và một cái cốc rồi đi gặp ông Canh Đêm, có thể nhìn thấy ông già ở

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.