MA SÓI - Trang 292

— Lawrence không có đây ư? anh hỏi.

— Anh ấy đi về hướng Nam, Camille trả lời. Anh ấy có vấn đề về thị

thực. - Anh ấy sẽ quay lại.

— Hình như con sói già của anh ta đã chết? Adamsberg nói.

— Phải, Camille ngạc nhiên trả lời. Nó tên là Augustus. Trước đó nó

không còn tự đi săn được nữa và Lawrence bẫy thỏ cho nó. Nhưng rồi nó
không ăn uống gì và chết. Một trong số những người gác khu Bảo tồn có
nói: "Khi ta không thể nữa, thì ta không thể nữa", và điều đó làm Lawrence
nổi cáu.

— Anh hiểu, Adamsberg nói.

Adamsberg đi uống một cốc rượu dưới cây mận cùng ông Canh Đêm, còn

Soliman và Camille thì đi ngủ. Anh quay về xe vào khoảng một giờ sáng,
đầu hơi nặng trĩu vì thứ rượu bẫy người. Cùng với sự trở lại của sức nóng,
mùi cừu càng nặng thêm. Adamsberg nâng miếng bạt không một tiếng
động. Camille đang ngủ, nằm sấp, ga trải giường kéo lên tận giữa lưng. Anh
ngồi xuống giường mình và nhìn cô một lúc lâu, cố tìm cách suy nghĩ. Anh
chưa bao giờ từ bỏ tham vọng thầm kín là một ngày kia có thể suy nghĩ theo
cách Danglard vẫn làm, có nghĩa là đạt được một kết quả nào đó. Sau vài
phút cố gắng, suy nghĩ của anh bỏ cuộc mà anh không biết và anh chìm vào
giấc mơ. Mười lăm phút sau anh giật mình, trong khi thiu thiu ngủ. Anh
duỗi cánh tay, đặt lòng bàn tay lên lưng Camille. "Em không còn yêu anh
nữa sao?" anh từ tốn hỏi.

Camille mở mắt ra, nhìn anh qua màn đêm, rồi ngủ tiếp.

Vào nửa đêm, một cơn bão mới, dữ dội hơn cơn bão đêm trước, nổ ra tại

Belcourt. Cơn mưa nện thẳng vào nóc cái xe thùng. Camille dậy, đi ủng vào
đôi chân trần, tiến lại cài những miếng vải bạt đang đánh nhau với gió trên
hàng song sắt, để nước lọt qua. Cô nằm lại không một tiếng động, canh

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.