MA SÓI - Trang 298

— Ta không di chuyển, Adamsberg nói.

— Ta sẽ hụt hắn mất! chàng thanh niên vừa đứng dậy vừa kêu lên.

Ông Canh Đêm đang cời lửa cách đó hai mét, chìa cây gậy ra để chạm vào

người chàng thanh niên.

— Đừng có nóng nảy, Sol, ông nói. Dù thế nào đi nữa ta cũng sẽ tóm được

hắn.

Soliman buông phịch người xuống ghế, vẻ buồn rầu, kiệt sức như mỗi khi

ông Canh Đêm chạm gậy vào cậu. Camille tự hỏi không biết ông Canh
Đêm có bỏ thuốc gì vào đó không chứ.

— "Sự phục tùng", Soliman làu bàu. "Hành động phục tùng, sẵn sàng

nghe lời”

Sau bữa tối, Camille bền bỉ tra cứu cuốn Danh mục trong khoang lái, cho

đến khi mệt lử. Đêm trước cô chỉ ngủ tí chút nên mắt trĩu nặng. Lúc hai giờ
sáng, cô đi vào giường với sự thận trọng của một tên gián điệp. Soliman
vẫn ở thị trấn cùng cái xe gắn máy. Ông Canh Đêm ngồi gần đường đi. Ông
canh chừng. Ông canh chừng cô gái tóc đỏ. Ông bảo vệ Adamsberg, Máy
dệt sợi nằm dưới chân ông. "Tôi cóc quan tâm, tôi không buồn ngủ", ông
nói vậy.

Trước tiên, Camille ngồi lên giường Soliman để tháo ủng ra, dù có phải đi

trên cái sàn bẩn thỉu của chiếc xe thùng. Như vậy sẽ không có nguy cơ đánh
thức Adamsberg. Và ai không bị đánh thức sẽ không nắm tay ai cả. Cô
chậm rãi đẩy miếng bạt, phân tích từng chuyển động của nó trong im lặng,
rồi để nó buông xuống không một tiếng động. Adamsberg, nằm ngửa, thở
đều đều. Cô bước đi với sự thận trọng của những tên trộm, tiến đến lối đi
chật hẹp ngăn hai cái giường với nhau, cố gắng tránh khẩu súng lục đang
sáng lên dưới sàn xe.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.