MA SÓI - Trang 299

Adamsberg giơ một cánh tay về phía cô.

— Lại đây, anh nhẹ nhàng nói.

Camille đứng sững trong bóng tối.

— Lại đây, anh nhắc lại.

Camille bước một bước, lưỡng lự, đầu óc trống rỗng. Từ xa xôi của sự

trống rỗng đó, trỗi dậy những kỷ niệm lờ mờ, những hình bóng ấp úng. Anh
đặt một tay lên cô, dẫn cô về phía anh. Camille thoáng thấy, gần hơn, nhưng
dường như bị niêm phong sau một miếng kính dày, những đường cong
không thể chạm tới của ham muốn xưa cũ. Adamsberg vuốt nhẹ má cô, tóc
cô. Camille mở mắt trong bóng đêm, cuốn Danh mục vẫn trên tay trái, chú
ý nhiều đến những đám mây hình ảnh mong manh nổi lên từ căn buồng
đóng kín trong tâm trí cô hơn là đến khuôn mặt đang nhìn cô. Cô chìa tay
về phía khuôn mặt ấy, với cảm giác bồn chồn rằng nếu chạm vào, một cái gì
đó sẽ nổ tung. Tấm kính dày chăng, rất có thể. Hoặc là những khoang hầm
không ngờ của ký ức đó, ních đầy những đồ vật cũ kỹ vẫn đang hoạt động,
đang chờ đợi, vẻ đạo đức giả, rình phục, thách thức thời gian. Đó gần như
là điều đang diễn ra, một sự bộc phát lâu dài, phần nhiều đáng sợ hơn là thú
vị. Cô xem xét tất cả đám ồn ào đó, và sự hỗn độn đê mê tỏa ra từ khoang
hầm sâu dưới đáy con tàu của cô. Cô muốn sắp xếp lại, bao gói lại, lập lại
trật tự. Nhưng cũng vì một phần trong Camille thèm muốn sự hỗn độn, cô
từ bỏ ý định và nằm xuống bên cạnh anh.

— Em có biết chuyện về cây và gió không?

Adamsberg vừa quàng tay ôm cô vừa hỏi.

— Lại một chuyện của Soliman phải không? Camille thì thầm.

— Đó là chuyện của anh.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.