MA SÓI - Trang 306

— Cứ tin tôi là có đi. Anh ta sẽ trả nó lại. Bỏ vũ khí của cô xuống. Tôi rất

quý ông già đang nằm dưới đất. Tôi rất quý hai người trên cái cam nhông.
Tôi rất quý bốn viên cảnh sát đang đứng trước tôi dù tôi không biết họ
nhiều hơn cô là mấy. Tôi quý mạng sống của tôi. Và tôi cũng quý cô. Nếu
cô động đậy, họ sẽ bắn cô. Bắn bị thương một cảnh sát là tệ lắm.

— Họ sẽ tống tôi vào tù.

— Họ mang cô đi đến nơi tôi sẽ chỉ định. Tôi là người phụ trách cô. Bỏ vũ

khí xuống. Đưa nó cho tôi.

Sabrina hạ tay, tấm thân gầy gò run rẩy, rồi thả vũ khí xuống đất.

Adamsberg từ từ thả cổ cô ta, ra hiệu cho đám cảnh sát lùi lại, đi vòng qua
cái ghế băng để nhặt khẩu súng lên. Sabrina co quắp lại và khóc nức nở.
Anh ngồi lại gần cô ta, bỏ miếng vải trùm màu xám ra, vuốt ve mái tóc đỏ.

— Cô đứng dậy đi nào, anh nhẹ nhàng nói. Một người của tôi sẽ đến tìm

cô. Anh ta tên là Danglard. Anh ta sẽ đưa cô về Paris, và cô sẽ đợi tôi ở đó.
Tôi còn có việc phải làm ở đây. Nhưng cô sẽ đợi tôi. Rồi ta sẽ đi kiếm thằng
bé.

Sabrina loạng choạng đứng dậy. Adamsberg choàng tay qua eo dắt cô ta đi

đến cửa đồn cảnh sát.

Một trong số những viên cảnh sát xem xét mắt cá của ông Canh Đêm.

— Giúp tôi đưa ông ấy lên xe với, Camille nói. Tôi sẽ đưa ông ấy đến bác

sĩ.

— Trong xe hôi quá, viên cảnh sát nói khi đặt ông Canh Đêm lên chiếc

giường đầu tiên phía bên phải.

— Ở đây không hôi, ông Canh Đêm nói. Đó là mùi cừu thôi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.