MA SÓI - Trang 310

— Không có tôi, ông Canh Đêm cao ngạo nói, cái anh cảnh sát bé nhỏ kia

sẽ không có mặt ở đây bây giờ đâu.

— Dù sao thì, Soliman trả lời, thật buồn cười khi ông bước hụt mấy cái

bậc đó.

Camille ngồi gần hòm gỗ, trên chiếc ghế gập kẻ màu xanh lá cây và đỏ

được dành cho cô. Soliman bế ông Canh Đêm ngồi lên chiếc ghế vàng của
ông, kê chân ông lên cái chậu giặt đang úp. Ghế của cậu là cái màu xanh da
trời. Cái ghế thứ tư, cái màu xanh da trời và xanh lá cây, là để cho
Adamsberg. Soliman không muốn thay đổi màu ghế.

Adamsberg quay lại chiếm giữ vị trí của mình vào khoảng chín giờ tối.

Một tay cảnh sát đi xe anh về và một tay khác đi theo anh đến tận cái cam
nhông, mà không dám hỏi tại sao anh lại thích đánh bạn với mấy người du
mục này hơn là tiện nghi của khách sạn gần Montdidier.

Adamsberg ngồi phịch xuống cái ghế gấp dành riêng cho mình, cánh tay

phải rơi thõng xuống. Dùng tay trái, anh chọc lấy một mẩu xúc xích cùng
ba củ khoai tây rồi lóng ngóng để chúng rơi xuống đĩa.

— "Sự thiệt thòi", Soliman nói. "Một điểm bất lợi nào đó, khuyết tật khiến

một người rơi vào tình trạng yếu thế."

— Trong cốp xe tôi có hai thùng rượu. Mang chúng lại đây đi.

Soliman mở một chai rượu ra rồi rót đầy các cốc. Khi không phải là rượu

làng Saint-Victor thì bất kỳ ai cũng có quyền được tiếp rượu. Ông Canh
Đêm nếm với vẻ ngờ vực trước khi tán đồng bằng một cái gật đầu ngắn
gọn.

— Anh giải thích đi, chàng trai của ta, ông quay về phía Adamsberg nói.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.