Con người không thích màn đêm. Cậu có biết suốt đời mình, tôi đã gặp bao
nhiêu người đi dạo ban đêm không? Hai người.
— Ai vậy?
— Tôi và một người khác cùng làng, ở vùng Pyrénées. Anh ta tên là
Raymond. - Tiếp đó? ông Canh Đêm hỏi, đuổi Raymond đi bằng một cái
hất tay.
— Tiếp đó, không có một mối liên hệ nào với Deguy và Semot, cũng
không một lý do để gặp Massart. Nhưng có một điều khác, ở cái ông
Hellouin này, Adamsberg nói thêm vẻ suy tư.
Ông Canh Đêm cuốn ba điếu thuốc trên gối. Ông liếm miếng giấy, dán lại,
đưa cho Soliman và Camille.
— Ít ra có một người muốn giết ông ta, Adamsberg nói tiếp. Trong cuộc
đời một người thì điều này không hay xảy ra lắm.
— Có liên quan gì đến Massart không? Soliman hỏi.
— Chuyện dài lắm, Adamsberg nói, không trả lời.
Một câu chuyện tầm thường và bần tiện khiến tôi quan tâm. Chuyện xảy
ra cách đây hai mươi lăm năm ở Mỹ.
— Massart chưa bao giờ đặt chân đến đó, ông Canh Đêm nói.
— Dù sao thì tôi vẫn quan tâm, Adamsberg đáp lời.
Anh dùng tay trái lục trong túi, lấy ra hai viên thuốc rồi uống chúng cùng
một ngụm rượu.
— Cho tay tôi, anh giải thích.