MA SÓI - Trang 325

— Có tin của anh chàng xứ Texas không, chàng trai của ta? ông Canh

Đêm ngắt lời bằng cách hỏi Adamsberg.

— Có. Austin đã fax cho tôi toàn bộ trích yếu lý lịch của ông ta.

— Trích yếu lý lịch là gì?

— Đó là tiến trình cuộc sống vừa đi vừa chạy của ông ta, Soliman nói.

— Tốt. Tôi muốn hiểu.

— Thế thì, ông ta hết chạy rồi, Adamsberg nói. Padwell chết cách đây một

năm rưỡi.

— Anh nhầm, Soliman nói.

— Phải, cậu đã nói với tôi thế rồi.

***

Adamsberg, với cánh tay bị thương, từ bỏ việc ngủ gập người trong ô tô

của mình. Anh gọi cho đồn cảnh sát và cuối cùng cũng nhờ người đưa mình
về khách sạn tại Montdidier. Anh ở qua ngày Chủ nhật trong một căn phòng
nóng quá mức, nghe ngóng tin tức, hỏi tin của Sabrina và đọc những hồ sơ
chồng chất từ tám ngày nay. Thỉnh thoảng, anh mở ảnh J. N. Padwell và
nhìn ngắm nó, cùng với cảm giác pha trộn giữa tò mò và tiếc nuối, chơi đùa
với bức ảnh của người đàn ông trong bóng tối rồi trong ánh sáng. Anh nhìn
bức ảnh góc này, rồi lại nhìn góc khác, quay nó mọi chiều, hoặc nhìn sâu
vào trong đôi mắt lơ đãng đó. Anh chuồn ra ngoài ba lần để tìm một xó xỉnh
cần thiết cho sự sống sót trong một vườn rau bỏ hoang. Anh vẽ ông Canh
Đêm, chân đặt lên cái chậu, lưng thẳng, cái mũ có dải ruy băng đen chạm
xuống tận mắt. Anh vẽ Soliman, lưng trần, hơi cong, ánh mắt hướng lên
cao, một trong những tư thế khá tự hào hoàn toàn lấy từ ông Canh Đêm và
được chàng thanh niên yêu thích. Anh vẽ Camille, hai tay bám vào vô lăng

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.