MA SÓI - Trang 326

của cam nhông, khuôn mặt nhìn nghiêng hướng về phía con dường. Anh vẽ
Lawrence, tựa vào xe mô tô, nhìn anh nghiêm trang với câu hỏi câm lặng
treo lơ lửng trong ánh mắt màu xanh da trời của anh ta.

Có người gõ cửa vào khoảng bảy rưỡi tối rồi Soliman bước vào, người

bóng nhẫy vì mồ hôi. Adamsberg ngước mắt lên rồi dùng đầu ra hiệu
"không", ý muốn thông báo cho cậu là không có gì mới xảy ra cả. Massart
đang ở trong những giờ phút bình lặng của hắn.

— Lawrence vẫn ở đó chứ? anh hỏi.

— Phải, Soliman trả lời. Việc đó đâu ngăn cản anh đến chỗ chúng tôi, phải

không? Ông Canh Đêm chuẩn bị nướng thịt bò bằng cái lồng gà. Ông ấy
đang đợi anh. Tôi đến tìm anh đây.

— Ông ấy có tin của George Gershwin không?

— Anh mà cũng quan tâm đến George Gershwin.

— Không đến mức độ đó.

— Kẻ đánh bẫy đẩy anh ra xa ư?

Adamsberg mỉm cười.

— Có bốn cái giường, anh nói. Chúng ta có năm người. - Có một người

thừa.

— Chính thế đó.

Soliman ngồi lên mép giường, lông mày nhíu lại.

— Anh biến mất, nhưng là giả đò. Ngay khi kẻ đánh bẫy quay lưng đi,

anh sẽ chiếm chỗ của anh ta. Tôi biết anh đang làm gì. Tôi biết rất rõ.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.