MA SÓI - Trang 335

loại như vậy. Đến lúc ấy, tôi ngộ ra rằng đó không còn là một cuộc giải
thích rõ ràng nữa.

Adamsberg mỉm cười.

— Suýt nữa anh bị giết rồi, Soliman bình luận.

— Ta luôn bị chậm so với hắn, Adamsberg vừa nhíu mày vừa nói. Ngay từ

đầu. Chúng ta bắt kịp một đoạn nhưng vẫn chậm vài giờ.

— Tôi cứ tưởng Padwell chết rồi.

— Đó là con trai ông ta, Stuart.

— Ý anh là cậu con trai thực hiện nguyện vọng của ông bố ư? Soliman

vừa ngắm cơ thể kẻ đánh bẫy vừa hỏi.

— Khi ông bố giết Simon Hellouin thì thằng bé mười tuổi. Nó đã chứng

kiến vụ việc. Kể từ đó, cậu bé Stuart hoàn toàn suy sụp. Hơn nữa mẹ cậu ta
lại bỏ đi ngay cùng với người anh của Hellouin. Trong vòng mười tám năm
ngồi tù, Padwell đã nuôi dưỡng trong tâm trí người con trai định kiến trả
thù, ý tưởng tiêu diệt tất cả những người đàn ông đã cướp mẹ nó đi và khiến
bà ta phải xa họ.

— Nhưng còn hai người đàn ông kia? Semot và Deguy thì sao?

— Những người tình của bà mẹ, hẳn phải thế. Không có sự giải thích nào

khác.

— Nhưng còn Suzanne? Soliman hỏi giọng ồ ồ. Bà thì liên quan gì đến

việc này? Bà biết tất cả những thông tin này về Kẻ đánh bẫy ư?

— Suzanne hoàn toàn không biết gì cả.

— Bà thấy hắn tấn công lũ cừu bằng cái sọ khốn kiếp của hắn ư?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.