Adamsberg ngả lại người vào ghế. Anh không phải mẫu người trẻ tuổi
dành cho những cuộc phiêu lưu. Anh không cao to, anh không còn trẻ. Tóc
anh không vàng. Anh không tin rằng cả trái đất phục tùng anh. Cái gã kia
có hàng tá những thứ mà anh không có. Đối lập với hắn, cũng có thể. Cứ
cho là vậy đi, thì làm được gì nào? Từ nhiều năm nay Camille hẳn đã yêu
những gã đàn ông tóc vàng mà anh không biết. Cũng từ nhiều năm nay
những phụ nữ tóc đủ màu đã lần lượt đến nhà anh rồi đi, cần phải ghi nhận
là họ có ưu điểm hơn hẳn Camilỉe ở chỗ họ không mang những đôi bốt chết
tiệt bằng da. Bọn họ, tất cả những phụ nữ đó, ai cũng mang giày dành cho
phái nữ.
Được thôi, hãy sống cuộc sống của mình đi, bạn ạ. Điều làm Adamsberg
bận tâm không phải là cái gã kia, mà là Camille chuyển đến định cư ở làng
Saint-Victor. Anh luôn tưởng tượng Camille đang chuyển động, đi bộ trên
đường, lưng đeo cái túi đựng các bản nhạc và mấy cái mỏ lết, không bao
giờ nghỉ, không bao giờ ngồi lại, và cứ thế, không bao giờ bị chinh phục.
Việc nhìn thấy cô ở cái làng đó làm anh bối rối. Vậy là mọi việc đều có thể.
Giả dụ như ở đó cô có một ngôi nhà, một cái ghế, một cái chén, tại sao lại
không là một cái chén nhỉ, và rồi một cái lavabo, và cuối cùng là một cái
giường, một gã đàn ông, cái gã trên ti vi ấy, cũng có thể, một tình yêu tĩnh
tại, gắn chặt vào mặt đất, như một cái bàn to chắc chắn, tốt gỗ, đơn giản,
được lau chùi bằng nước nóng. Camille bất động, dính chặt vào gã tóc
vàng, thanh bình và ưng thuận. Điều tạo ra không phải là một cái, mà là hai
cái chén. Và vì ta đang tiện nói đến, nên sẽ có nào là đĩa bát, thìa dĩa, xoong
chảo, những cái đèn, tồi tệ nhất là có cả một cái thảm. Hai cái chén. Hai cái
chén to đùng sạch sẽ, giản dị, lau rửa bằng nước nóng.
Adamsberg cảm thấy mình đang ngủ. Anh đứng dậy, tắt ti vi, tắt đèn, đi
tắm vòi sen. Hai cái chén đựng đầy cà phê ngon lành, giản dị, được rửa
bằng nước nóng. Ờ thế nhưng, nếu sự việc là như vậy thì sẽ không lý giải
được chuyện đôi bốt. Đôi bốt đóng vai trò gì trong chuyện này, nếu chỉ để