MA SÓI - Trang 69

— Anh chị đến lấy nho phải không? Ông ta hỏi khi nhìn thấy cái lọ rỗng

trên tay Camille.

— Cũng một phần, Camille nói.

— Thế thì không đúng ngày rồi. Không đúng ngày rồi.

Camille tự hỏi sao viên cảnh sát luôn nhắc lại hai lần một câu nói như vậy.

Luôn nhắc lại hai lần một câu nói hẳn phải tốn rất nhiều thời gian, mất nửa
ngày như chơi. Trong khi đó thì Lawrence, chỉ phát ra một phần ba câu nói,
tiết kiệm được khối thời gian. Nếu không thì anh sẽ mất thời gian, đây là
một điểm có thể bào chữa được. Mẹ Camille nói rằng thời gian đánh mất
chính là thời gian tìm được.

Cô nhìn về hướng chuồng cừu, sáng nay không ai đứng canh cửa cả,

Soliman cũng không mà ông Canh đêm cũng không. Lawrence đã đi trước
cô khi cô chuẩn bị bước vào. Anh quay lại nhìn cô, mặt trắng như ga trải
giường trong bóng đêm, dang hai tay ra ngăn cô đi xa hơn.

— Đừng vào, Camille, anh thở hắt ra. Không phải là cừu cái đâu. Jesus

Christ.

Nhưng Camille đã thấy. Suzanne nằm thẳng trên lớp rơm vấy phân, mặt

ngửa lên, hai tay dang rộng, váy ngủ tốc đến đầu gối. Một vết thương kinh
khủng trên cuống họng làm một dòng máu trào ra. Camille nhắm mắt lại rồi
chạy khỏi chuồng cừu. Cô va vào viên cảnh sát dáng tầm thước, ông ta giữ
tay cô lại.

— Chuyện gì xảy ra vậy? cô gào lên.

— Con sói, viên cảnh sát nói. Con sói.

Dìu tay cô, ông ta dẫn cô đến bên cái xe thùng, đẩy cô ngồi lên ghế trên.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.