kính 5 ly trên mặt bàn lên, vứt hết những giấy tờ mà Đành Hanh gài ở đấy
như lịch công tác, số điện thoại các nơi, mấy tấm ảnh cơ quan chụp ngày
tổng kết…Rồi hắn đặt vào toàn những tấm ảnh cỡ lớn mà hắn chụp chung
với các vị lãnh đạo cao cấp. Rồi hắn lại sai cô thư ký làm cho hắn tờ trình
lên Tổng giám đốc xin đi công tác đến các Công ty trực thuộc và các Chi
nhánh tại miền Trung và miền Nam để giới thiệu và làm quen trong thời
gian 15 ngày, được Tổng giám đốc phê duyệt ngay. Hắn bảo:
- Cô Oanh Oanh chuẩn bị đi công tác với tôi.
Oanh Oanh liền từ chối khéo:
- Ôi, được đi với Sếp thì hay quá, em cũng lâu lắm chưa được vào Sài Gòn,
nhưng tuần tới thì không được rồi, em đang phải chuẩn bị nội dung cho ba
cuộc họp rất quan trọng của Tổng giám đốc với cả mấy Liên doanh Việt-
Úc, Việt – Hàn, Việt - Ấn mất rồi, tiếc quá. Thôi để người khác trong phòng
tháp tùng Sếp vậy.
- Ai xung phong đi với tôi nào?
Cả phòng ngồi im không thấy ai “xung phong”, cuối cùng bà Liên già,
“Phóng phò” đành phải nhận lời đi công tác cùng Sếp.
Chuyến đi ấy về, nghe bà Liên, Phó phòng kể rằng đi đến đâu hắn cũng
bắt đơn vị nghỉ việc tập trung tất cả đến hội trường cho hắn “Truyền đạt
nghị quyết của Trung ương” và “Nội dung đổi mới và cải tổ cơ cấu doanh
nghiệp” của Lãnh đạo Tổng công ty. “Nghị quyết Trung ương” thì nghe nói
là hắn ở đấy ra đi chắc hắn có nhiều nghị quyết rồi, nhưng còn “Nội dung
đổi mới và cải tổ cơ cấu doanh nghiệp của Lãnh đạo Tổng công ty”, thì
không biết vừa chân ướt chân ráo về Tổng công ty giáp mặt hai ông Lãnh
đạo cao nhất của Tổng công ty chưa đến năm phút, mà làm sao hắn đã lĩnh
hội được nhanh đến thế để rồi đi đến đâu cũng “truyền đạt” vung tứ mẹt cả
ra là sao nhỉ? Đến đâu hắn cũng lặp lại như thể “replay” cái cuộn băng rè,
nào những là “ Mọi sự thành công hay thất bại đều ở yếu tố con người, nên
công tác tổ chức cán bộ là quan trọng bậc nhất trong tất cả những việc quan
trọng của một đơn vị. Đơn vị muốn tồn tại và phát triển cần phải có những
cán bộ hồng thắm chuyên sâu, có tư tưởng đổi mới, dám nghĩ dám làm,
dám chịu trách nhiệm. Mọi sự bảo thủ trì trệ đều phải sớm chấm dứt”. Đến