MA VÂN THƯ VIỆN - Trang 166

Lúc này không chạy còn đợi tới lúc nào? Lý Huyền liều mạng dốc hết

sức lực xô người vào cửa Thần Hoa các. Cánh cửa không kiên cố lắm, Lý
Huyền gồng sức hơi mạnh nên mất đà đổ chúi vào trong, vấp chân ngã lộn
tùng phèo.

Nó cũng không kể đến người đau, lập tức bò dậy, nói oang oang:

- Mắc lừa rồi phải không? Muốn đấu với Lý Huyền ta à? Nhà ngươi

hẵng còn non nớt lắm!

Nó cười ha hả, lè lưỡi trêu Thạch Tử Ngưng. Tử Ngưng ngớ người, mặt

sa sầm, giậm giậm chân rồi quay ngoắt mình đi, biến mất trong chiều sâu
của khu rừng.

Lý Huyền vô cùng cao hứng. Cuối cùng nó cũng vào được Thần Hoa

các, việc quan trọng nhất là khẩn trương chọn lấy vài báu vật như ý, mau
chóng đi ra Thái Thần viện nện cho bọn đồng môn ngây ngô đang chờ ở đó
để xả cơn tức này. Dám tranh ghế của đại sư huynh ư? Để rồi xem!

Trong Thần Hoa các còn có một cánh cửa nhỏ, trên treo một tấm biển cũ

kỹ, đề “Tàng Bào lâu”. Lý Huyền dụng sức xô cánh cửa đi vào trong.

Một ánh sáng dâng lên lập tức làm hoa mắt nó.

Chính giữa Tàng Bảo lâu thắp một cây đèn rất lớn, ánh sáng toả ra, các

ngóc ngách phản chiếu lại bằng một thứ sắc màu nhâp nháy kỳ dị. Màu nào
cũng đẹp, nhất định là phát ra từ những báu vật có uy lực cực lớn. Nhìn lại,
quả thực các báu vật xếp đầy ắp cán phòng, có thứ trôi nổi trên không, có
thứ xếp trong những chiếc hộp đẹp đẽ.

Kiếm là kiếm quý, khí át trăng sao. Giáp là giáp tốt, sáng át mặt trời.

Lý Huyền hứng chí reo vang, chỉ muốn lấy hết chỗ bảo bối này. Nó cười

sằng sặc, lao vào đống báu vật.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.