MA VÂN THƯ VIỆN - Trang 240

Rời hẳn mặt nước, trông An Nã Già La càng đồ sộ kinh hồn. Tấm thân

ngoằn ngoèo dễ phải dài tới mười mấy trượng, to đến ba bốn vòng ôm, khắp
mình phủ đầy những chiếc vảy lớn bằng cái gương đồng. Cùng với tiếng
gầm cuồng loạn của chủ nhân, lớp vảy xòe đứng lên, bộ dạng càng thêm
hung tợn.

Nếu không nhờ đám mây đen bắn tiếp một luồng tinh quang nữa, chắc

Lý Huyền đã sợ đến lăn đùng ra chết rồi. Thực tế Lý Huyền lại đang lăn lộn
vì cười, bởi tia chớp càng mạnh, càng chói, thì cơn đau đớn của An Nã Già
La càng thảm thê khủng khiếp, xem chừng sẽ phải nằm liệt giường liệt
chiếu một thời gian.

Cái đầu kềnh càng vụt nhô lên khỏi mặt nước. Lý Huyền giật nảy mình,

thầm bái phục khả năng hồi sức của An Nã Già La. Mắt con rồng ngập đầy
hờn oán:

- Chẳng qua nguyên đan của ta đã bị đánh cắp, bằng không ta nào ngán

ngại giống thiên lôi này.

Nó là một long vương đầy tôn nghiêm, dù thua cũng phải nói rõ nguyên

nhân mới cam lòng.

Trời hại ta, chứ không phải ta không đánh được!1

Nói đoạn, áng chùng sức tàn không đủ đỡ nổi tấm thân khổng lồ, An Nã

Già La từ từ chìm xuống đáy đầm ngủ yên.

Lý Huyền thực sự muốn chết vì cười. Phân tích những lời An Nã Già La

vừa nói, nó đoan chắc Tử Cực lão nhân đã yếm bùa hạn chế xung quanh
khu đầm, hễ An Nã Già La rời khỏi mặt nước thì sẽ bị thiên lôi giáng sét,
buộc phải trở lại chỗ cũ. Thế thì Lý Huyền còn sợ nỗi gì? Bình tâm rồi, nó
hồi sức rất nhanh, hai tay đưa tăm tắp, cuốì cùng đã leo lên đến miệng vực.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.