MA VÂN THƯ VIỆN - Trang 446

Cả hai đều không nhìn thấy Lý Huyền đứng đó. Long Vi ríu rít kể

chuyện chơi đùa với ca ca, rồi cả hai cùng ra bàn ăn cơm. Nơi họ sống quá
rộng rãi, nhưng ăn uống thì đạm bạc, chỉ có cơm và một món ăn, lại là một
món ăn khó lòng diễn tả được mùi vị. Long Vi không hề bận tâm, cứ khanh
khách nối cười với người phụ nữ.

Đấy là mẹ cô bé. Lý Huyền có thể nhận ra hai mẹ con họ sống được là

nhờ nương tựa vào nhau. Vâng trán người phụ nữ nặng một áng sầu, nếu
không phải còn bận lòng về đứa trẻ hoạt bát này, chắc bà ta đã để nỗi
thương tâm hủy hoại mình từ lâu rồi.

Hai mẹ con lại nói chuyện một lúc. Màn đêm từ từ buông xuống, hai thị

nữ xuất hiện, trải giường và giúp họ thay áo đi ngủ. Long Vi cười ngọt ngào
chào mẹ, rồi đi về phòng riêng. Nhưng khi còn lại mỗi một mình, cô bé
bỗng trở nên trầm lặng, chắp tay lạy ánh trăng:

- Quan Thế âm Bồ tát từ bi, xin hãy phù hộ cho mẹ con bình an, đừng để

người phải gánh chịu bất cứ một sự giày vò nào nữa.

Khuôn mặt bé nhỏ như đứa trẻ lên bảy bỗng nhuốm một lớp ưu sầu

chẳng hề hợp với lứa tuổi, Lý Huyền chứng kiến mà không kìm được bàng
hoàng.

Long Vi vẫn ngây thơ, nhưng không phải là thứ ngây thơ vô tri nữa. Cô

da diết khấn nguyện, vì mẹ mà khấn nguyện. Sau đó cô lên giường, nhẹ
nhàng tự dém gọn chăn, rồi đi vào giấc mộng.

Trong giấc mộng, cung mày cô cau lại, tựa hồ đi ngủ cũng chỉ gặp toàn

khổ đau, nhưng khi thức dậy, thấy thị nữ bước vào hầu hạ rửa mặt chải tóc,
khuôn mặt cô lại rạng rỡ tươi tán, không hề vương một chút ưu tư.

Lý Huyền chạnh lòng. Đứa bé ngây thơ này đang cố sức để mọi người

xung quanh đều vui vẻ. Tuổi nhỏ, trái tim cũng nhỏ, làm sao giỏi giấu bí
mật bi thương đến thế?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.