MA VÂN THƯ VIỆN - Trang 66

nhiên, tay nó lạnh toát, thì ra lại thấy bị nhét thanh đao gãy vào tay lần nữa,
thân hình thì bay thốc lên như đằng vân giá vũ, rôi roi bộp xuống trước mặt
Hồ Đột Can. Họ Hồ cười ha hả, Phong Thường Thanh hồn xiêu phách lạc,
quều quào giật lui ra sau.

Chợt một tiếng quát đanh gọn vang lên: “Chém!” Kế đó là một luồng

sáng mát rượi y như ánh dương xé mây lao ra, chiếu rực khắp đài cao. Ánh
sáng rất nhu hoà, nhu hoà như tia nắng ban mai lọt vào nhà khi mờ cửa số
lúc sáng sớm, vậy mà võ đài bỗng chấn động dữ dội, gần như hất tung
Phong Thường Thanh đi.

Thằng bé hoảng hốt gào rú, chỉ muốn ngất lịm, nhung không làm sao

ngái đuợc nữa. Sau một hồi dài tựa đời người, cơn chẩn động mới lắng lại.
Phong Thường Thanh hé mắt ra, cảnh tượng trông thấy khiến nó sợ mất
mật, mặt xám như tro.

Võ đài đã bị chặt làm đôi, đuờng đứt nằm ngay sát các ngón chân nó. Lý

Huyền nhăn nhó đứng ở nửa bên kia, còn nửa của Phong Thường Thanh,
không cần nhìn cũng biết, chỉ có mình nó và Hồ Đột Can.

Khói bụi bốc lên bôn bề, nhát kiếm vừa rồi rạch xuống mặt đất một rãnh

sâu hoắm và rất rộng, đến màn trời cũng như bị nhát kiếm đó xé toạc ra,
rung khe khẽ trước mặt Phong Thường Thanh.

Nếu nhát kiếm này chém phải người nó, thì kết cục sẽ thế nào? Phong

Thường Thanh rùng mình, không dám nghĩ tiếp nữa. Bây giờ, giọng Lý
Huyền đột ngột vang lên, nghe sờn gai ốc:

- Tạ sư huynh, nếu Phong Thường Thanh thất bại, nhờ huynh chẻ nó làm

đôi!

Phong Thường Thanh giật thót. Nó không thể ăn nhát kiếm đó được, nó

quyết không để bị ăn nhát kiếm đó. Thằng bé siết chặt thanh đao gãy trong
tay.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.