MẠC CAN - TRUYỆN NGẮN CHỌN LỌC - Trang 23

Thằng nhỏ rót thêm cho tôi ly rượu, tôi đâm lo, bởi vì chuyện thất tình

đâu có gì lạ với tôi, tôi thất tình kinh niên, cái đó thật khổ, trong cái nghề
diễn viên gọi bằng “đau ma”, đau mà không biết bịnh gì, thẫn thờ như ma
ám. Giới diễn viên “tụi mình” rất nhạy cảm, và nhiều tưởng tượng, tôi hơi
sợ khi nhớ lại thằng nhỏ nói: Chớ chú thấy người này chết vì người khác là
chuyện thường, cháu còn đây nhưng ngày mai sẽ chết cũng không có gì lạ,
chết vì thương vì yêu mới ngộ.

Tôi xâu chuỗi lại các câu chuyện trong mưa, thằng nhỏ như muốn nói

với tôi, trao cho tôi, gỏi lại cho ai một chuyện gì đó. Rồi như phần trên tôi
đã kể, chúng tôi về Long An, tôi lên phòng cứ thao thức. Tôi hay nhớ lại
những buổi chiều trong đời tôi, một buổi chiều tôi với thằng nhỏ có cảnh
quay ở nông trường Sông Hậu, bối cảnh cậu kỹ sư gặp lại người yêu sau
hơn chục năm, thằng nhỏ chỉ dẫn cô diễn viên mới cách diễn, còn tôi thì hơi
khó khăn trong cảnh quay đêm đó, tôi là típ già thủ cựu, thằng nhỏ cố gắng
thuyết phục tôi:

- Ba ơi, diễn suông như vậy dễ dãi quá, con mà được làm nghề này tới

nay là do con chịu khó tìm cách diễn. Chút nữa con xin anh đạo diễn làm
như vầy, con đi ra đây một mình, nhìn buổi tiệc tàn ngồi ở bậc sân khấu
này, con rút điếu thuốc. Ba đừng có đi ra liền, đợi con suy nghĩ đã, con nhớ
người yêu mà, rồi con đốt thuốc, Ba tới quấn điếu thuốc rê của Ba, nhìn con
một lúc, Ba cầm thuốc của con, mồi điếu thuốc của Ba mà con không hay,
diễn vậy đó nha.

- Dài quá, không nói gì hết vậy?

Tôi cố thoái thác, thằng nhỏ con tôi dịu dàng nói:

- Điện ảnh cần gì nói nhiều, Ba.

Đó là cảnh sau này khi coi lại bộ phim, tôi thấy tôi diễn lạ, tôi rất thích,

khác hơn cách diễn hơi nóng vội tôi thường có, mà sửa hoài chưa được. Cứ

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.